So sánh với Vệ Sở bị đả kích lớn, tôi khiếp sợ không chút nào kém hắn, nhưng bởi vì trong lòng bàn tay đang nắm cái tay lạnh như hàn ngọc mà lập tức tỉnh táo lại, không có manh động, tay Tiêu vẫn luôn lạnh như thế, có phải là thể chất quá yếu không? Lúc có thời gian thì giúp nàng sưởi ấm vậy.
Tôi đang nghĩ ngợi , đã thấy sắc mặt Vệ Sở từ xanh chuyển hồng, gân xanh trên cổ đều trướng lên, không nghĩ ngợi nhiều được, tôi buông ra tay Tiêu, đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, hướng hắn lắc lắc đầu.
Tôi biết tâm tình hắn tức giận bất bình, thế nhưng hắn cũng không có thực lực chống lại Tần Tiên Nghị, nếu chọc giận tên đó, chỉ sợ kết cục đáng lo.
Cùng so sánh với mấy người kia, hắn thực sự được cho là một thanh niên chính trực, thấy hắn như vậy, tôi không khỏi có chút không đành lòng, lúc này mới quản một lần chuyện vô bổ.
Cũng may hắn tuy rằng kích động, nhưng rốt cuộc vẫn là một người rõ lí lẽ, thở hổn hển mấy hơi, hắn đột nhiên xoay người, dựa vào ngồi dưới đất, hai tay nắm quá chặt chẽ, cắn răng không nói lời nào.
Tôi thở dài một hơi, quay đầu đến xem Tiêu, nàng không còn ôn nhu nhìn tôi như lúc trước, mà là khoanh tay nhìn về phía Tần Tiên Nghị, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: "Kỳ thực, hắn cơ bản có thể sống sót."
Cái gì?
Tôi và những người khác đều trợn to mắt nhìn nàng, nàng cười không nói, chỉ nhìn Tần Tiên Nghị đang hút thuốc.
Có lẽ là không chịu được nhiều con mắt nhìn kỹ như vậy, hắn bóp tắt tàn thuốc một cái, giọng ồm ồm nói: "Người nào lại không biết bị vật này cào một hồi sau sẽ bị nhiễm, chờ hắn biến thành xác sống, còn không bằng kịp lúc cho hắn thoải mái!"
Tiêu nghiêng đầu, đạm thanh nói rằng: "Nếu như ngay từ đầu thay hắn xử lý vết thương, băng bó khử độc, hắn sống sót tỷ lệ có ít nhất 30%, " khi tất cả mọi người đều bị câu nói này phát sợ thì lại lo lắng thêm một câu, "Nếu như đổi lại là Tần tiên sinh ngươi, tỷ lệ tăng cường đến khoảng chừng 50%—— bằng vào góc độ phán đoán của bác sĩ chuyên nghiệp như tôi".
Tần Tiên Nghị sắc mặt từ hồng chuyển xanh, hướng nàng giận dữ hét: "Tại sao cô không nói sớm!"
Tiêu liếc hắn một cái, tựa hồ là hàm chứa mấy phần xem thường ở bên trong: "Anh cho tôi cơ hội nói sao?"
Hắn làm như giận dữ, rồi lại cố đè xuống lửa giận, trên mặt lộ ra một vẻ mặt vặn vẹo, tựa như cười mà không phải cười, rất là dữ tợn, nhìn một chút màn hình theo dõi, đã có vài con xác sống đi qua chỗ ngoặt, đang chậm rãi hướng tới phòng an ninh, tình toán trong vòng khoảng ba phút có thể tìm tới vị trí chúng tôi.
Tôi thấy sắc mặt hắn đột nhiên nghiêm nghị lên, cầm lấy cảnh côn bảo an bố trí bên trong một cái tủ, chỉ vào Tiêu cười lạnh: "Danh nhân không nói tiếng lóng, chúng tôi biết cô có một loại năng lực đặc biệt có thể mang theo lượng lớn vật tư, hiện tại bây giờ, cô phụ trách thay chúng tôi bảo quản đồ vật, chúng tôi bảo đảm cô an toàn."
—— thì ra là như vậy!
Lúc này cử động của tôi và Tiêu đều bị bọn họ thu vào trong đáy mắt, vì thế nên không tiếc đánh đổi cũng phải quay lại, chính là muốn lấy không gian di động này sao.
Như vậy, tám người khác nữa đâu? Có phải là sản sinh đối nghịch hay không, sâu hơn chính là...!Khó có thể hòa giải mâu thuẫn?
Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Nếu tôi không đáp ứng?"
Tần Tiên Nghị hanh cười một tiếng, bỗng nhiên đem cảnh côn chỉ vào đầu của tôi, lớn tiếng uy hiếp nói: "Vậy trước hết tao phế bỏ cô ta!" Hắn đánh giá tôi một chút, vô cùng khẳng định nói, "Tao biết chúng mày là bằng hữu, mày cũng không muốn nhìn thấy bạn mày chết trước mặt mày chứ?"
Tôi có chút buồn cười nhìn hắn mang vẻ mặt đắc ý, ngoại trừ Vệ Sở, hai người đàn ông khác cũng có dáng vẻ vô cùng tán thành quyết định này, bọn họ dựa vào cái gì cho rằng, tôi liền chỉ có thể mặc cho người xâu xé mà không còn sức đánh trả chút nào?
Tuy rằng lực công kích của tôi không tính mạnh, nhưng phóng châm lửa và phi chút băng tra vẫn là có thể chống lại một hồi.
Bảo thủ như vậy, thật là khiến người ta không còn gì để nói.
Một đầu đầy huấn luyện viên tập thể hình a, ngươi cuối cùng rồi sẽ bởi vì coi thường đối thủ mà té ngã xuống , tôi ở trong lòng cho hắn bản án.
"Được rồi, ta đáp ứng ngươi " ngoài dự liệu của tôi, Tiêu nghĩ đến vài giây liền đồng ý, mà tôi cho rằng liền ngay cả thời gian suy nghĩ ngắn ngủi kia cũng chỉ là trên danh nghĩa, "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể gây tổn thương tới nàng.
Bằng không, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận." Nàng mỉm cười ẩn dưới lời hung ác, khiến tất cả mọi người đều không nhịn được sững sờ.
Tôi hơi nghi hoặc một chút, nhưng chỉ có thể chôn ở trong lòng, chờ có cơ hội hỏi lại.
Ngược lại, nàng tất nhiên là có đạo lý của nàng, hơn nữa, nàng sẽ không gây bất lợi cho tôi, chỉ cần tin chắc điểm này đã đủ rồi.
Bị Tần Tiên Nghị giục giã, chúng tôi rất nhanh liền rời khỏi phòng an ninh, bao gồm Vệ Sở được bốn nam nhân phân phát cho cảnh côn ở bên trong tủ, Vệ Sở và Phùng Dũng ở mặt trước mở đường, Tần Tiên Nghị thì lại cùng Chu Thiệu Quân cất bước ở đội ngũ cuối cùng phụ trách đoạn sau; tôi và Tiêu bị cưỡng chế ở bên trong đội ngũ , lấy tên đẹp "Tiếp nhận bảo vệ" nhưng chúng tôi đều rõ ràng trong lòng, điều này là để giám thị chúng tôi khỏi chạy trốn thôi.
Dọc theo con đường này đúng là gặp phải không ít xác sống, thậm chí không còn là một mình lao ra, mà bắt đầu có túm năm tụm ba kết bạn, hiển nhiên là theo mùi mà tới.
Cái người tên Phùng Dũng thực sự là phụ lòng cha mẹ đặt cho hắn đại danh, hai tay nắm vũ khí, nhưng sợ hãi rụt rè không dám lên trước, còn thiếu hét lên một tiếng trốn đến phái sau tôi và Tiêu; ngược lại Vệ Sở cái người nam nhân nhìn có chút gầy yếu này, đem côn cảnh sát kia vung vẩy đến uy thế hừng hực, giải quyết được vài con xác sống.
Sau khi chậm rì rì đi qua tầng thứ nhất hướng tới tầng thứ hai xuất phát thì, có hai con xác sống động tác tương đối nhanh nhẹn hai bên trái phải hướng chúng tôi đập tới, Vệ Sở đón lấy mộ con bên trái, Phùng Dũng nhưng lại đầy đủ thể hiện cái gì gọi là "Đồng đội ngu như heo", lùi về sau một bước dài, phá hoại phòng tuyến đội ngũ, triệt để đem tôi và Tiêu bại lộ trước mặt xác sống.
Tôi cả kinh, tay phải đã phản xạ có điều kiện mà chuẩn bị ngưng tụ hỏa diễm, trong tay đột nhiên căng thẳng, đã bị Tiêu lôi kéo nhanh chóng lui về phía sau đi, ở phía sau chúng tôi Tần Tiên Nghị gào thét một tiếng, cướp bước lên trước, một gậy gõ đánh cái kia đầu xác sống kia.
Lại nhìn Vệ Sở, cảnh côn xuyên vào mồm con xác sống, hiểm hiểm tránh ra móng vuốt nó lung tung chộp tới, nhấc chân đạp mạnh đưa nó đá văng, sau đó ở nó trên đầu bù đắp một gậy.
Hữu kinh vô hiểm ( bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm) giải quyết hai con xác sống, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Vệ Sở nhìn áo khoác jacket bị cắt rách, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ; cái tên Phùng Dũng làm đào binh suýt chút nữa bán đồng đội lại kinh hãi hai tay tạo thành chữ thập, liên tục cầu xin.
Tần Tiên Nghị chỉ tiếc mài sắt không nên kim lườm hắn một cái, vẫn quyết định điều chỉnh, đem hắn cản ra sau, chính mình thì lại tiếp nhận vị trí hắn.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên, tốc độ rõ ràng tăng lên, chỉ chốc lát sau liền tiến nhanh đến tầng thứ hai.
Tần Tiên Nghị trực tiếp đem đội ngũ đi tới nơi chất đống xe đạp điện, chỉ vào mấy chiếc quý nhất nói với Tiêu: "Đem chúng nó thu hồi vào, nhanh!"
Tiêu lắc lắc đầu nói: "Không gian tồn trữ có hạn, nhiều nhất ba chiếc, nhiều hơn nữa liền không bỏ đồ ăn vào được ."
Tuy rằng không biết không gian Tiêu rộng ra sao, thế nhưng tôi khẳng định rộng hơn hẳn lời nàng nói, còn nàng tại sao từ chối yêu cầu Tần Tiên Nghị, ngược lại tôi thật ra không hiểu.
Tần Tiên Nghị nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu một chút, nhưng nhìn nàng thản nhiên lại thua trận bên trong, vung tay lên: "Vậy thì lấy ba chiếc, còn lại sách mấy cái đồ pin dự bị."
Thu cẩn thận những thứ này, hắn lại không ngừng không nghỉ chỉ huy chúng tôi đi lầu ba.
Không ngoài dự đoán, tầng ba là thực phẩm và quầy hàng, bốn người tạo hình quạt đem hai chúng tôi vây vào giữa, một bên dán vào giá hàng, không ngừng mà thu lấy đồ ăn, hết sức lựa chút đồ tiện mang theo và chứa đựng.
Chỉ chốc lát sau, tôi phát hiện sắc mặt Tiêu trở nên tái nhợt, tuy rằng thời điểm tôi gặp được nàng, màu da nàng liền trắng nõn đến kỳ cục, thế nhưng vẫn không có như hiện tại thấy tận màu máu.
Môi nàng biến sắc trở nên cực kì nhạt, thở dốc yếu ớt mà ngắn ngủi, ánh mắt sâu thẳm, tôi chăm chú nhìn tới, dường như nhìn thấy một vệt sáng đỏ đậm sâu sắc ẩn giấu ở tròng mắt.
"Tiêu, cô bị làm sao ?" Tôi vội vàng đỡ lấy nàng, gấp giọng hỏi.
Mấy người kia cũng sốt sắng mà nhìn sang.
Nàng thở hổn hển vài lần, rồi mới từ trong miệng nhẹ nhàng phun ra vài chữ: "Dị năng...!sử dụng quá độ...!có chút thoát lực, không, không có chuyện gì..."
—— dáng dấp như vậy làm sao lại có thể nói là không có sao chứ?
Tôi liếc một cái mấy nam nhân phía sau, không biết bọn họ có ý định gì, suy nghĩ mãi, vẫn cảm thấy trước tiên mang Tiêu đi tới nơi không người là tương đối thỏa đáng.
Vì vậy tôi đưa ra vẻ mặt lo lắng nói: "Nàng có chút đau sinh lý, tôi muốn dẫn nàng đi phòng vệ sinh xử lý một chút."
May là mấy nam nhân không có đưa ra câu hỏi "Đau sinh lý là cái gì" và "Xử lý như thế nào", không phải vậy, tôi còn thực sự không biết nên giải thích như thế nào.
Dưới vẻ mặt do dự của Tần Tiên Nghị, tôi đỡ Tiêu trên vai, nửa ôm nàng eo, vỗ bỏ bàn tay béo Chu Thiệu Quân đưa tới, điều khiển nàng chậm rãi xê dịch về phòng vệ sinh