"Chờ một chút." Tôi đương nhiên không cam lòng liền trơ mắt để nàng rời đi như vậy, cũng không kịp nhớ thất lễ hay không thất lễ, liền vội vàng tiến lên kéo lại cổ tay nàng.
Tôi biết nàng là võ đại sư không kém gì Mặc Mặc, không có gì bất ngờ xảy ra, tôi đại khái không đụng tới một cọng tóc gáy của nàng, thế nên tôi vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cánh tay của nàng vận động quỹ tích, lúc nàng sắp sửa bỏ qua, đột nhiên xuất kích, trở tay trói lại cổ tay nàng.
Một chiêu này vẫn là Mặc Mặc dạy cho tôi, lấy hữu tâm tính vô tâm, vẫn đúng là khiến tôi thành công.
Nói vậy Kha Dĩ Lâm cũng không ngờ tới sẽ bị tay mơ như tôi này nắm lấy đi.
"Buông tay." Nàng nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn tôi, lạnh lẽo đến giống như đang nhìn một bộ thi thể.
Nàng lạnh không giống Tiêu, không phải thong dong nhìn quen sinh tử, mà là một loại hờ hững mang theo sát khí, đó là ánh mắt nhân tài thực sự được gặp máu tanh, là kiên nghị từ trong đống xác biển máu bò ra, Tôi không khỏi lần thứ hai cảm thán: Quả nhiên là nữ nhân từ bên trong tận thế giết ra đường máu.
"Tôi biết làm như vậy rất mạo muội, cũng không hi vọng làm người khác khó chịu, có điều tôi vẫn là muốn xin Kha tiểu thư cho tôi một chút thời gian, cùng tôi đi một chỗ, " tôi một bên cấp tốc nói, vừa quan sát sắc mặt của nàng, nghe được tôi lần thứ hai xưng hô nàng là "Tiểu thư" sau, mày phong tựa đao tước của nàng mạnh mẽ nhăn lại, muốn nói điều gì rồi lại mím chặt khóe môi, dáng vẻ phiền muộn lại càng chân thật hơn so với lúc trước lãnh khốc.
Trước khi nàng sắp sửa nổi khùng buông lỏng tay ra, hơi mỉm cười nói, "Tôi cũng không phải muốn uy hiếp cô cái gì, chỉ là, tôi thân là tổng đội trưởng căn cứ, sự tình phải phụ trách xử lý quá nhiều, nếu như ngay cả ngần ấy việc nhỏ đều làm không xong, làm sao có tinh lực xử lý đại sự giải trừ hạn chế ra vào căn cứ đây?"
"Nếu như đây cũng không tính là uy hiếp, vậy cô nói cho tôi cái gì mới là uy hiếp?" Nàng nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt tôi, khăn mặt đáng thương ở trong tay nàng tựa hồ cũng sắp bị xé rách rồi .
Đối với nàng đội viên thám hiểm dựa vào săn bắn xác sống và sưu tập vật tư tới nói, căn cứ vẫn cấm chỉ ra vào, cũng đem lại ảnh hưởng lớn đối với kế sinh nhai của nàng, thảo nào duy trì không được hình tượng lãnh khốc, gần như phá công táo bạo lên.
"A, nếu như cô nhất định phải nghĩ thế, tôi cũng không có cách nào, " tôi dễ dàng cười cười, lần thứ nhất cảm thấy cái chức vị tổng đội trưởng này còn dùng rất tốt, thủ đoạn lấy thế đè người cũng khiến thuận buồm xuôi gió, xem ra tôi cũng rất có thiên phú đóng vai bạch kiểm, "Như vậy, không biết Kha tiểu thư trả lời là?"
Cảm giác nàng bởi vì ba chữ "Kha tiểu thư" mà tàn nhẫn nhíu nhíu mày, tựa hồ một giây sau liền muốn nhào lên hành hung tôi một trận.
Đang muốn phải làm sao né tránh quả đấm của nàng, liền thấy nàng hít vào một hơi thật dài, không nhịn được liếc nhìn tôi một chút: "Đi nơi nào?"
Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng không tiện biểu hiện ra, chỉ hướng nàng nở nụ cười hớn hở, trước tiên xoay người: "Đi theo tôi."
"Chờ một chút." Tôi đương nhiên không cam lòng liền trơ mắt để nàng rời đi như vậy, cũng không kịp nhớ thất lễ hay không thất lễ, liền vội vàng tiến lên kéo lại cổ tay nàng.
Tôi biết nàng là võ đại sư không kém gì Mặc Mặc, không có gì bất ngờ xảy ra, tôi đại khái không đụng tới một cọng tóc gáy của nàng, thế nên tôi vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cánh tay của nàng vận động quỹ tích, lúc nàng sắp sửa bỏ qua, đột nhiên xuất kích, trở tay trói lại cổ tay nàng.
Một chiêu này vẫn là Mặc Mặc dạy cho tôi, lấy hữu tâm tính vô tâm, vẫn đúng là khiến tôi thành công.
Nói vậy Kha Dĩ Lâm cũng không ngờ tới sẽ bị tay mơ như tôi này nắm lấy đi.
"Buông tay." Nàng nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn tôi, lạnh lẽo đến giống như đang nhìn một bộ thi thể.
Nàng lạnh không giống Tiêu, không phải thong dong nhìn quen sinh tử, mà là một loại hờ hững mang theo sát khí, đó là ánh mắt nhân tài thực sự được gặp máu tanh, là kiên nghị từ trong đống xác biển máu bò ra, Tôi không khỏi lần thứ hai cảm thán: Quả nhiên là nữ nhân từ bên trong tận thế giết ra đường máu.
"Tôi biết làm như vậy rất mạo muội, cũng không hi vọng làm người khác khó chịu, có điều tôi vẫn là muốn xin Kha tiểu thư cho tôi một chút thời gian, cùng tôi đi một chỗ, " tôi một bên cấp tốc nói, vừa quan sát sắc mặt của nàng, nghe được tôi lần thứ hai xưng hô nàng là "Tiểu thư" sau, mày phong tựa đao tước của nàng mạnh mẽ nhăn lại, muốn nói điều gì rồi lại mím chặt khóe môi, dáng vẻ phiền muộn lại càng chân thật hơn so với lúc trước lãnh khốc.
Trước khi nàng sắp sửa nổi khùng buông lỏng tay ra, hơi mỉm cười nói, "Tôi cũng không phải muốn uy hiếp cô cái gì, chỉ là, tôi thân là tổng đội trưởng căn cứ, sự tình phải phụ trách xử lý quá nhiều, nếu như ngay cả ngần ấy việc nhỏ đều làm không xong, làm sao có tinh lực xử lý đại sự giải trừ hạn chế ra vào căn cứ đây?"
"Nếu như đây cũng không tính là uy hiếp, vậy cô nói cho tôi cái gì mới là uy hiếp?" Nàng nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt tôi, khăn mặt đáng thương ở trong tay nàng tựa hồ cũng sắp bị xé rách rồi .
Đối với nàng đội viên thám hiểm dựa vào săn bắn xác sống và sưu tập vật tư tới nói, căn cứ vẫn cấm chỉ ra vào, cũng đem lại ảnh hưởng lớn đối với kế sinh nhai của nàng, thảo nào duy trì không được hình tượng lãnh khốc, gần như phá công táo bạo lên.
"A, nếu như cô nhất định phải nghĩ thế, tôi cũng không có cách nào, " tôi dễ dàng cười cười, lần thứ nhất cảm thấy cái chức vị tổng đội trưởng này còn dùng rất tốt, thủ đoạn lấy thế đè người cũng khiến thuận buồm xuôi gió, xem ra tôi cũng rất có thiên phú đóng vai bạch kiểm, "Như vậy, không biết Kha tiểu thư trả lời là?"
Cảm giác nàng bởi vì ba chữ "Kha tiểu thư" mà tàn nhẫn nhíu nhíu mày, tựa hồ một giây sau liền muốn nhào lên hành hung tôi một trận.
Đang muốn phải làm sao né tránh quả đấm của nàng, liền thấy nàng hít vào một hơi thật dài, không nhịn được liếc nhìn tôi một chút: "Đi nơi nào?"
Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng không tiện biểu hiện ra, chỉ hướng nàng nở nụ cười hớn hở, trước tiên xoay người: "Đi theo tôi."
"Cô nói không sai, nhưng tôi tin tưởng còn có một câu nói: Cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ, " tôi ép buộc chính mình xoay mặt, không nhìn tới những ánh mắt ước ao của chủ bán, bọn họ phần lớn là người thân của những người bị bán này, nếu không phải bị bất đắc dĩ, như thế nào sẽ đi đến một bước này, "Nếu như bọn họ có năng lực đi săn bắn xác sống, bảo vệ mình không bị dị năng giả bắt nạt, bọn họ liền không cần thông qua phương thức này để sinh tồn, cũng không cần tuyệt vọng ở trong vũng bùn càng lún càng sâu."
"Lẽ nào cô cho rằng, dạy bọn họ chút võ kỹ gà mờ liền có thể thay đổi tất cả? Đừng ngây thơ!" Nàng cười lạnh, nụ cười sắc bén mà trào phúng, "Người như các cô, mãi mãi đều cao cao tại thượng, tự cho là bố thí lan tràn lòng thông cảm, khoa tay múa chân nhưng xưa nay không phụ trách, làm sao các cô sẽ biết cái gì gọi là đau khổ? Cái gì gọi là tuyệt vọng?"
Tôi không nhịn được nhíu mày: