..
"Tô Duệ Triết!" Bất thình lình một đạo âm thanh sắc nhọn gọi thật lớn tên của cậu.
Tô Duệ Triết chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp đang đứng ở đầu ngõ, trên khuôn mặt tròn trịa ấy còn mang theo nụ cười hoà ái dễ mến hiện rõ sự cưng chiều tuyệt đối với cậu.
Khoé môi Tô Duệ Triết không được tự nhiên mà giật giật, miễn cưỡng lắm mới nặn ra được ba chữ, "Đại bá mẫu..." [Khụ, thứ lỗi cho mình không hiểu danh xưng này edit lại như thế nào, nên mình xin giữ nguyên haha...]
"Tiểu Triết con mấy hôm nay đã đi đâu vậy, ta đều ghé qua đây vài chuyến thăm nhưng lại chẳng thấy tăm hơi! Ai nha nhìn xem, con làm sao lại gầy nữa rồi, chắc những ngày qua cũng không được ăn cơm ngon miệng? Thật sự là không biết thương bản thân gì hết!" Trần Tuệ Trân bày ra dáng vẻ đau lòng thay cho hài tử, người ngoài nếu không biết chuyện nhìn vào sẽ còn tưởng rằng bọn họ máu mủ tình thâm; rõ ràng tại thời điểm ông nội mất, không một ai trong số họ từng xuất hiện ở tang lễ...!
Nghĩ đến người ông quá cố, Tô Duệ Triết nhịn không được xúc động, hốc mắt chợt đỏ lên, cậu đã thề rằng chính mình phải kiên cường mạnh mẽ, không được phép nhu nhược yếu đuối trước mặt người khác.
Thế nhưng ông nội cùng Triển Vân lại là vết thương chí mạng trong thâm tâm Tô Duệ Triết, khiến cậu không thể khống chế được cảm xúc của chính mình...!
Trần Tuệ Trân vừa thấy màn này còn nghĩ Tô Duệ Triết là thật sự bị mình quan tâm đến mức cảm động phát khóc, nhẹ nhàng nói với cậu: "Con sống thân một mình cũng khó có được bữa ăn ngon.
Thôi thì vậy đi, về nhà của đại bá mẫu rồi cùng ăn cơm với ta nào!"
Nghe thấy lời đại bá mẫu vừa nói, Tô Duệ Triết triệt để thu hồi kí ức đau thương về ông nơi đáy mắt, hoàn toàn thay thế bằng dáng vẻ vô cùng thơ ơ lạnh nhạt.
Nhớ lại đoạn thời gian đời trước, vị đại bá mẫu nhìn như thân thiết này của cậu nhiệt tình lôi kéo Tô Duệ Triết đến nhà để dùng cơm, sau đó viện lý do muốn được chăm sóc cậu tốt hơn nên khuyên cậu hãy dọn qua đây sống.
Nhà của đại bá điều kiện cũng không tồi, đại bá cùng đại bá mẫu đều là công nhân, căn nhà có tổng cộng ba phòng ngủ và một phòng khách, mà gian phòng cậu được sắp xếp ở lại nhìn qua thật rộng rãi thoáng mát, sáng sủa lại sạch sẽ, hoàn toàn đối lập với ngôi nhà đơn sơ của ông nội.
Lần đầu tiên trong đời sống ở nơi tốt như vậy không khỏi làm Tô Duệ Triết có chút cao hứng, cậu được mặc những bộ quần áo tươm tất và được ngủ trên chiếc giường lớn thoải mái mềm mại.
Tất cả đều tựa như giấc mộng thoáng qua, một hồi ức đẹp đẽ đến nao lòng.
Khoảng thời gian tiếp theo, đại bá mẫu nói muốn đứa cháu trai của bà ta (tức là người con của con trai bà, trên thân phận là anh họ của Tô Duệ Triết) được đi học ở một ngôi trường tầm trung ở khu vực lân cận, nhưng tỏ vẻ thật bất lực do không có hộ khẩu ở đó để làm thủ tục nhập học, rầu rầu rĩ rĩ dùng giọng điệu áy náy để hỏi cậu có thể để cháu trai bà ta nhập hộ khẩu vào nhà của ông nội hay không....!
Tô Duệ Triết ngây ngô ngẫm nghĩ, căn nhà của ông tuy nhỏ nhưng chắc là vẫn có thể...!
Kể từ khi ông nội qua đời thì căn nhà đơn sơ cũ nát này liền trở thành thứ tài sản duy nhất của cậu, bảo hộ cho cậu.
Tô Duệ Triết lúc đó vẫn ở cái lứa tuổi trẻ người non dạ, một hài tử tuổi mười bảy luôn khát cầu tình thân như cậu thì nào có suy tính mưu mô điều chi, đại bá cùng đại bá mẫu lại thực tâm đối đãi với cậu như con ruột của họ.
Thế nên Tô Duệ Triết không chút nào do dự liền gật đầu đáp ứng lời đề nghị.
Ngày tháng sau đó...!Đại bá mẫu đối với cậu càng nâng như trứng, hứng như hoa.
Người-anh-họ nhờ vào mối quan hệ riêng trong cơ quan chính phủ tại địa phương nên rất nhanh sau đó đã đường đường chính chính chuyển đổi quyền sở hữu căn nhà từ ông nội sang.
Với lý do Tô Duệ Triết tuổi còn nhỏ, cậu chưa thích hợp để đứng ra cầm cố căn nhà nên đã thẳng thắn đề nghị y hãy bàn giao cho bọn họ làm việc này.
Hồi sau Tô Duệ Triết mới biết được căn nhà của ông nội nằm trong diện quy hoạch của cơ quan chính phủ, cậu không thể bán cho người khác mà chỉ có thể nắm quyền sở hữu hoặc cho thuê, việc phá dỡ căn nhà là chuyện sớm muộn sẽ phải tiến hành.
Vừa khéo đại bá lại nắm bắt thông tin trên kịp thời do thông qua quen nên đã sớm đón Tô Duệ Triết về nhà bọn họ để dễ bề chăm lo.
Tất cả mọi chuyện ngay từ lúc bắt đầu đều đã nằm trong kế hoạch của họ.
Thông báo phá dỡ và yêu cầu người dân di dời thật nhanh đã xuất hiện, số tiền từ việc đền bù quy hoạch khu phố sẽ được trao đến tay mỗi hộ dân trong khu vực.
Không ngoại lệ Tô Duệ Triết liền nhận được ba mươi vạn kim tệ, đại bá cùng đại bá mẫu dồn hết tâm tư nói rằng sẽ giữ hộ cậu cho đến khi trưởng thành, sống cùng họ không cần phải chi xài nhiều thứ đến thế, nhất là đối với tiểu hài tử như Tô Duệ Triết.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một tháng, Tô Duệ Triết mỗi ngày đều được ăn no mặc ấm khiến cậu đối với mỗi một lời của bọn họ đều nghe tăm tắp, không có chút hoài nghi...!
Giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân mình thật sự rất ngu ngốc, Tô Duệ Triết bất giác thở dài một hơi, nếu như cậu không dại dột mà tin tưởng bọn họ thì chắc có lẽ sẽ không xảy ra tình cảnh bị phản bội bởi chính những người thân máu mủ ruột thịt này...!
"Tiểu Triết? Tiểu Triết sao vậy!"
Chất giọng the thé của đại bá mẫu chợt đánh thức Tô Duệ Triết khỏi những đoạn hồi ức xưa cũ, cậu ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười nhu hoà hiền hậu trên gương mặt bà.
"Cùng về nhà với đại bá mẫu đi? Ở nhà ta đang hầm sẵn nồi thịt kho rồi đấy, vả lại ngày nào ông chồng ta vẫn cứ luôn lẩm bẩm nhắc tới con, dù sao thì chỉ còn lại con là huyết mạch duy nhất thân cận với chúng ta, đúng không Tiểu Triết!" Trần Tuệ Trân như đang tận lực nhấn mạnh hai chữ tình thân.
Trong lòng Tô Duệ Triết thầm cười lạnh một cách châm chọc, thứ gì gọi là tình thân, tình thân đối với bà chính là kiểu lợi dụng triệt triệt để để cậu, sau đó vứt bỏ không hề thương tiếc như một món đồ vật vô tri vô giác hết giá trị à?! Khá khen cho cái thứ tình thân này!
"Không cần đâu, con vẫn sống tốt.
Hôm nay lại là ngày cúng tứ tuần của ông nội nữa, thứ lỗi cho con không thể đón nhận ý tốt đại bá mẫu."
Tai nghe nhắc đến gia gia làm Trần Tuệ Trân một phen cứng họng, vẻ mặt tươi cười lập tức trở nên khó coi, khô khốc đáp lời: "Ồ...vậy sao...!Thế thì bữa khác nhớ đến nhà ta dùng cơm đi."
Bóng lưng mập mạp dần biến mất ở đầu ngõ, Tô Duệ Triết rũ mi mắt nặng trĩu xuống, xoay người cất bước vào căn nhà cũ kỹ thân thuộc của cậu.
Bên trong gian phòng trống rỗng, trên vách tường chỉ treo đúng tấm chân dung trắng đen màu sắc không rõ, đó là hình của một cụ ông với nụ cười đôn hậu hoà ái, nước mắt Tô Duệ Triết lặng lẽ rơi xuống.
Ông nội đã phải sống thật kham khổ để nuôi lớn cậu nên người, không một ngày nào không phải còng lưng chịu thương chịu khó chăm sóc tốt cho cậu, nhưng sao ông lại đột ngột rời xa cuộc sống nơi trần thế như vậy...thế thì việc Tô Duệ Triết được trọng sinh cùng tuỳ thân không gian tựa hồ không hề có ý nghĩa...!
Nếu như...!Nếu như không phải vẫn còn một người khiến Tô