..
"Không cần, chúng tôi phải đi ngay bây giờ." Nếu còn chần chừ nữa thì trời sẽ sáng mất, làm trì hoãn hành trình, bọn họ không muốn lãng phí mất nguyên buổi sáng ở đây đâu, thà ở khu biệt thự còn hơn.
Huống chi ở chỗ này còn có sự hiện diện của một người mà Tô Duệ Triết không muốn đụng mặt nhất.
"Sao cơ?" Trương Mậu Vinh không nghĩ Triển Vân vừa mới đến đã lập tức muốn rời đi, vội vàng chạy đến níu giữ, "Thật sự quá nguy hiểm bởi đám tang thi còn rất nhiều ở ngoài đó, tuy rằng mọi người bản lĩnh cao cường nhưng có ít người, còn mang theo phụ nữ và trẻ nhỏ, thiết nghĩ ở lại đây vẫn an toàn hơn."
Triển Vân cảm giác Trương Mậu Vinh xem tiểu thuyết võ hiệp có vẻ nhiều, cả người phảng phất khí thế của một nam nhân gặp chuyện bất bình liền rút dao tương trợ, cộng thêm việc sở hữu dị năng lực lượng, thành thử có cảm giác mạnh mẽ gấp bội so với những người khác, bản thân nghĩ mình có khả năng dời non lấp biển.
Bất quá thấy hắn có thể lập nên khu an toàn này, đồng thời thu dụng những người còn sống sót, ở thời khắc nguy hiểm lại nguyện ý lao ra bảo vệ họ, tất cả những điều này cũng khiến Triển Vân có cái nhìn thiện cảm nên tính toán nhắc nhở hắn ta vài điều.
"Chúng tôi có chuyện riêng." Bước đến cạnh Trương Mậu Vinh, Triển Vân thấp giọng cảnh báo, "Chỉ có cửa sắt để bảo vệ nơi này thì không hề an toàn, anh phải tìm biện pháp để gia cố thêm, mặt khác dị năng không phải là thứ vạn năng, trừ anh ra thì những người khác cũng cần chiến đấu, anh có thể bảo hộ bọn họ lúc này nhưng không thể bảo vệ bọn họ cả đời."
Dứt lời, Triển Vân hướng mọi người ý nói lên xe.
Đúng lúc Tô Duệ Triết chuẩn bị lên xe, bỗng có người gọi tên cậu.
"Chờ chút đã! Tiểu Triết!" Ngoài bà ta ra thì ở chỗ này không còn ai khác gọi tên cậu như vậy hết.
Cười lạnh một tiếng, Tô Duệ Triết quay đầu nhìn về phía Trần Tuệ Trân.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hiển nhiên bà ta để ý đến ánh mắt lạnh băng của Tô Duệ Triết nhìn mình, nhưng liền ép bản thân bình tĩnh lại, dù gì chính bà là người nhìn đứa nhỏ này lớn lên, đối với tính cách của của cậu thì bà ấy đương nhiên hiểu rõ nhất.
Đơn thuần, hướng nội, dễ dụ, xem cách ăn mặc lẫn khí sắc của cậu quả nhiên tốt hơn dáng vẻ chật vật bọn họ rất nhiều, hẳn là mấy ngày qua vẫn được ăn sung mặc sướng, không biết thằng nhỏ này lụm được vận may số má gì thế mà lại ôm được cái đùi vàng như vậy...!Trong bọn chúng còn có cả nữ nhân thì có lẽ mang theo một nhà họ cũng không thành vấn đề nhỉ?
"Tiểu Triết à, là bác gái của con đây nè! Con mấy ngày nay đã ở đây vậy? Làm bác lo chết đi được."
"Ồ, lo lắng sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy,...!Con đột nhiên mất tích như vậy làm bác lo đến thối ruột, thậm chí còn đến tận cục cảnh sát để nhờ họ tìm con nữa đó!"
Ha hả...!Nói đúng hơn phải là đến đó để vu oan cho cậu thì có? Da mặt bà ta dày hết chỗ nói rồi.
Bản lĩnh đảo lộn trắng đen của bà ta quả là xuất sắc, thế mà trọng sinh lần nữa cậu vẫn được tận mắt chứng kiến.
"Vậy à, tôi lại nghe nói hình như bà nhờ phía cảnh sát phát lệnh truy nã tôi, còn gào hét muốn gặp tận mặt tôi đòi ba mươi vạn đúng không?" Giọng điệu Tô Duệ Triết châm chọc.
Biểu tình Trần Tuệ Trân tức khắc cứng đờ, bà ta không hề nghĩ Tô Duệ Triết sẽ biết tường tận mọi chuyện đến thế...
"Kia, kia đều là hiểu lầm thôi..."
Những lời vô nghĩa của bà ấy cậu không muốn tiếp tục nghe nữa, Tô Duệ Triết chẳng hề nể mặt Trần Tuệ Trân dứt khoát đóng cửa xe.
Rầm, tiếng đóng cửa xe như thể cú tát vô hình hung hăng giáng vào bên mặt của Trần Tuệ Trân.
Cái nhìn săm soi hóng chuyện của những người xung quanh khiến bà ta phải nhịn nhục cúi gằm mặt xuống, ánh mắt đầy vẻ oán hận.
Triển Vân khởi động xe, vài thanh niên trẻ tuổi gặp lúc đầu nhanh chóng mở cửa kho xưởng cho xe, chăm chú dõi theo chiếc xe đến khi khuất dạng.
Chiếc xe chạy được nửa đường, đột nhiên cả bọn nghe thấy tiếng sấm sét.
"Hê? Sét đánh á? Chẳng lẽ trời muốn mưa?" Sắc mặt Trịnh Gia Hoà lộ vẻ kinh hỉ.
Những ngày nay, vào ban ngày thì nhiệt độ đều vượt quá 40 độ C, ngay cả ban đêm cũng phải gần 30 độ C, chưa từng có lấy một giọt mưa, cây cối hoa cỏ ven đường đều khô héo trơ xác dưới khí hậu nóng bức của mấy ngày qua.
Cái nắng gay gắt khiến sự sống vạn vật thật sự gian nan, nếu có thể xuất hiện một trận mưa to để xua đi phần nào cái nóng này thì tốt biết bao nhiêu.
ẦM ẦM ẦM!
Tiếng sấm nổi lên mỗi lúc càng rền vang, kèm theo cả những cơn gió lớn kinh người.
"Ha ha, thật sự là trời muốn mưa nè." Tống Thành Thư duỗi tay tính kéo cửa sổ xe xuống để gió lùa vào trong mát một chút.
"Đừng mở cửa sổ!" Tô Duệ Triết với Triển Vân đồng thời ngăn cản.
Mọi người lúc này mới chú ý đến sắc mặt ngưng trọng của hai người, thế là không ai dám động tay động chân gì nữa.
Mà tính ra bọn họ cũng thật xui xẻo, vừa chạy khỏi khu công nghiệp ra đến đường lớn không được bao lâu thì lại gặp sét đánh, kỹ lưỡng nhìn xung quanh chỉ có mỗi bệnh viện là điểm đến gần nhất mà thôi.
Biết rõ bên trong bệnh viện hẳn là sẽ có không ít tang thi chiếm cứ, nhưng hiện tại không còn biện pháp nào khác, Triển Vân cắn chặt răng, siết lấy tay lái xe đâm thẳng một đường vào cổng chính bệnh viện đang mở toang kia.
Nghênh tiếp họ chính là vô số nanh vuốt của tang thi, Triển Vân cầm chắc vô lăng, đạp mạnh chân ga tông trực tiếp bọn chúng một cách không nhân nhượng, khó khăn lắm mới chạy vào được khu bệnh viện có hai tầng lầu, vừa kịp lúc trước khi cơn mưa bắt đầu đổ xuống.
Lý do Triển Vân chọn toà nhà này rất đơn giản, vì chỉ có hai tầng nên số lượng tang thi sẽ ít hơn những nơi khác.
Xe đâm thẳng vào vách tường làm thủng một lỗ lớn.
Cú va chạm mãnh liệt khiến túi hơi an toàn trong xe bật hết ra, ai nấy đều cảm thấy xây xẩm mặt mày.
Ngồi một hồi lấy lại bình tĩnh thì mọi người lần lượt xuống xe.
Chưa kịp hỏi nguyên do Triển Vân làm vậy thì tất cả đã bị sự việc trước mắt làm chấn kinh.
Ngoài trời bắt đầu mưa, từng hạt mưa nặng nề thi nhau trút xuống, nhưng đó lại không giống cơn mưa của ngày thường, mà nó hệt như màu máu.
Tang thi từ trong sảnh trực tiếp lướt qua họ vọt thẳng vào cơn mưa, ngửa mặt lên trời gầm rú điên dại, mưa máu như thể ngấm trọn vào cơ thể thối rữa và tiếp thêm phần nào