**CẢNH BÁO: Nội dung chương này tràn ngập hình đồ ăn, thỉnh mọi người vững tâm!! =]]]]**
..
Đem số rau củ còn lại bán xong, Tô Duệ Triết kéo xe đẩy đi theo phía sau Trần Tuệ Trân.
Bất đắc dĩ phải đặt chân vào căn hộ ba phòng một sảnh một lần nữa, tâm tình của Tô Duệ Triết hoàn toàn khác đời trước, cái loại cảm xúc thấp thỏm cùng mong chờ đã bị thù hận lẫn lạnh nhạt thay thế.
"Tiểu Triết! Tới tới tới! Mau ngồi xuống đây!" Trần Tuệ Trân nhiệt tình lôi kéo cậu đến ngồi trên ghế sô pha, sau đó vào bếp bưng đồ uống với đồ ăn vặt đều là những thứ ngon nhất trên thị trường, "Con vừa ăn vừa xem TV đi nha, đại bá mẫu đi nấu cơm! Nhìn con bây giờ gầy ốm lắm luôn! Tối nay ta nhất định sẽ làm một bữa thật linh đình để đãi cho con nha."
Theo như kịch bản gốc thì Tô Duệ Triết tính giải quyết tốc chiến tốc thắng, nhưng khi nghe được những lời kia thì y lập tức rũ sạch sẽ ý định ban đầu bay xa và bay luôn, muốn làm gì thì cũng phải ăn no trước rồi hãy tính sau!
Đáng thương cho một thanh niên năm tốt Tô Duệ Triết, trở về từ mạt thế lại biến tướng thành heo con tham ăn...!
Đại bá mẫu vừa đem thức ăn bày ra bàn, cửa lớn liền mở ra, đại bá vẫn là về đúng giờ cơm chiều.
Ông nhìn đến Tô Duệ Triết ngồi trên ghế sô pha, đầu tiên là sửng sốt, sau là thái độ khô khốc, "Là tiểu Triết à?"
"Đại bá khoẻ." Tô Duệ Triết ngoan ngoãn đứng dậy chào hỏi trưởng bối, cậu biết ông là loại hình sợ vợ, ở nhà cơ bản là không có chỗ đứng nào, mọi việc đều do một tay đại bá mẫu làm chủ.
Trước cái ngày mà Tô Duệ Triết bị bán đứng cho viện nghiên cứu, đại bá đã từng gõ cửa phòng cậu chỉ thấy ông bần thần đứng ngay đó, sau một lúc lâu chần chừ giữa việc muốn nói lại thôi, ông vẫn chọn cách im lặng rời đi.
Có lẽ đại bá từng có ý muốn báo cho Tô Duệ Triết biết, nhưng cuối cùng thì lòng tham cùng sự ích kỷ đã làm lu mờ đôi mắt của ông ta...!
Thế nên Tô Duệ Triết nguyện ý vì một chút lương tri còn sót lại lúc trước của đại bá mà cho ông ấy một chút lễ phép tối thiểu, mà nếu bắt cậu làm nhiều hơn thì nằm mơ giữa ban ngày đi.
"Tiểu Triết! Mau tới đây ngồi xuống đi!" Đại bá mẫu tay chân lanh lẹ đem đồ ăn dọn xong, hăng hái kéo tay cậu ngồi xuống ăn cơm.
"Dạ." Tô Duệ Triết cũng không khách khí, lập tức đặt mông lên ghế, nỗ lực khắc chế, vẫn là nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Vì muốn lấy lòng Tô Duệ Triết nên thực đơn hôm nay phong phú lạ thường, Trần Tuệ Trân dốc hết mọi công phu vốn có của bản thân làm ra một bàn đồ ăn đủ sắc thái hương vị, phỏng chừng còn hoành tráng hơn ngày Tết nữa.
Thịt kho tàu, bò hầm khoai tây, thịt hấp trứng bách thảo, cá mè hấp xì dầu, canh sườn heo hầm củ sen, đậu phụ Ma Bà, trứng chiên cà chua, khoai tây sốt cà chua cay, đầy đủ tám món mặn một món canh!
Trần Tuệ Trân tuy không phải đầu bếp chuyên nghiệp gì, nhưng do một tay quán xuyến nhà cửa bao nhiêu năm thì việc cơm nước đối với bà ta là chuyện nhỏ! Hơn nữa ở mạt thế đồ ăn thiếu thốn cực độ, cơ bản mà nói chỉ cần có thể lấp đầy bụng là tốt số lắm rồi, huống chi việc tìm đâu ra bữa ăn mỹ vị nấu nướng tỉ mỉ như hiện giờ?
Tô Duệ Triết đời trước cùng gia đình đại bá lẩn trốn khắp nơi, lang bạt kỳ hồ (*), muốn no bụng còn khó, nhiều lúc phải ăn lá cây rồi uống thêm tí nước để dằn cơn đói.
Thật vất vả kiếm đường vào căn cứ, cuộc sống khi đó mới cải thiện đôi chút, tuy có thể ăn no nhưng chủ yếu toàn là đậu gà với bánh bột ngô từ bã đậu, nhai nuốt còn khó chứ nói chi đến ngon hay không.
Thời điểm Tô Duệ Triết bị bắt vào phòng thí nghiệm thì cuộc sống càng thảm hại hơn, bọn chúng trói chặt tay chân cậu trên bàn mổ, đến cơ hội động đậy còn không có thì miễn bàn tới ăn là gì, cả ngày truyền dịch chỉ để duy trì sinh mệnh.
(*) Lang bạt kỳ hồ:
Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó, chỉ tình trạng lúng túng, vương mắc, không có tiến triển.
Nghĩa biến đổi: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.
..
Bị ám ảnh bởi bóng ma tâm lý đói khát đời trước, cho nên sức ăn của Tô Duệ Triết mới tăng một cách biến thái sau khi trùng sinh như vậy!
Tô Duệ Triết chăm chăm nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc trước mặt, nhịn được cậu liền đổi ngược họ tên!
Tô Duệ Triết trong tư thế bưng tô cơm, mắt trông mong nhìn đại bá cùng đại bá mẫu, chờ bọn họ hạ đũa gắp đồ ăn, liền không đợi hai người mở lời đã dùng tốc độ gió cuốn mây bay mà bắt đầu ăn ngấu nghiến...!
Đại bá cùng bá mẫu bị khí thế như hổ vồ mồi của cậu làm cho ngây người, Trần Tuệ Trân vốn định một đũa vừa ăn, một đũa vừa chậm rãi khuyên Tô Duệ Triết dọn đến nhà họ ở, kết quả đứa nhỏ này chỉ biết cắm đầu ăn, đôi đũa gắp đều mau thấy tàn ảnh, bà ta còn nơi nào chen được lời nói đâu.
Ngẫm lại lão già đó mất mới được hơn hai mươi ngày, đứa nhỏ này sống một mình, phỏng chừng căn bản chắc cũng không có ăn đầy đủ? Nhưng mà ăn như vậy cũng quá khó coi đi, giống y chang như quỷ chết đói đầu thai.
Trần Tuệ Trân dưới đáy lòng thì thầm khinh thường, bên ngoài bà ta lại bày ra gương mặt tươi cười hiền lành luôn tay gắp thức ăn cho Tô Duệ Triết nhiều hơn.
Còn cái việc kia vẫn nên chờ cơm nước xong mới nói.
Tô Duệ Triết ăn thêm ba tô cơm, mỗi một lần đều bới đầy ắp rồi tiếp tục liều mạng nhai.
Một bàn này đủ cho năm sáu người, tất cả đều bị cậu vét sạch sành sanh, nếu không phải thấy bản mặt đại bá cùng bá mẫu càng ngày càng xám xịt sau mỗi lần cậu gắp đồ ăn, nói không chừng đã có thể đem cái mâm cầm tới liếm bóng loáng luôn rồi.
Đánh chén no say Tô Duệ Triết thoải mái ngả người trên ghế sô pha bằng da ở phòng khách, nhẹ nhàng dùng cái cánh tay như cánh gà hướng cái bụng tròn vo mà xoa.
Từ lúc trùng sinh tới nay thì bữa cơm này tuyệt đối là bữa cơm thoả mãn nhất.
Thức ăn ngon! Lại còn miễn phí! Chỗ nào tìm được bữa ăn miễn phí rớt xuống từ trên trời xuống tốt như thế chứ a~!
[Editor S: gặp tui thì tui cũng ăn cho đám người đó mạt luôn, haha:"> phải đòi lại những gì của kiếp trước chứ!]
"Tiểu Triết...!Con một mình cũng không biết cách chăm sóc bản thân.
Vả lại như thế nào đi chăng nữa thì con vẫn là người thân chung dòng máu với chúng ta, ta với đại bá muốn con có thể dọn qua nhà đây ở.
A Cường nhà chúng ta kết hôn sinh con cái sớm đã dọn ra ngoài, phòng ngủ của hắn vừa vặn cho con, học phí gì đó hãy để chúng