Edit: Cacao
Đây là một đường khác, ít nhất ngày hôm qua chưa từng đi qua.
Thẩm Mộc phác hoạ trong đầu bản vẽ mặt phẳng của căn cứ, thử kết nối các con đường lại với nhau, nhưng Lương Xán vẫn cứ lải nhải bên cạnh: “A, cậu lấy đâu ra vòng tay vậy? Chu ca đưa? Đúng rồi, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Cậu ta đè thấp giọng, dáng vẻ rất thần bí, hưng phấn lại tràn ra từ vẻ mặt và hành động: “Sao Chu ca lại chạy tới tìm tôi ngủ?”
“Tìm cậu ngủ?”
Thẩm Mộc lặp lại ba chữ này một lần, ý vị thâm trường.
Bỗng nhiên ý thức được lời nói này rất dễ gây hiểu lầm, Lương Xán nghẹn một cái, rất nhanh đã khôi phục, không thèm để ý nói: “Ai da, dù sao cũng chính là ý kia.
Mau nói tôi biết đi, rốt cuộc tối hôm qua làm sao vậy?”
Thẩm Mộc ra vẻ suy nghĩ.
Lương Xán chờ mong mà nhìn anh, hoàn toàn không biết thiếu niên nhìn như thuần lương này đang nghĩ câu trả lời như là “Chu Lâm không được” linh tinh, suy xét đến việc thật sự nói như vậy mà truyền ra chính chủ không chừng sẽ nổi bão, cuối cùng từ bỏ chủ ý mê người này.
Thẩm Mộc sử dụng câu trả lời vạn năng: “Đây là bí mật.”
“Tôi rất kín miệng!”
“Ừ, tôi cũng vậy.”
“……QAQ”
Dọc đường đi, Lương Xán đều mưu đồ dùng vẻ mặt đáng thương hề hề đả động anh, kết quả này làm Thẩm Mộc phát hiện mắt đối phương còn lớn hơn cả mình, tròn tròn rất manh, cho nên nhìn nhiều vài lần —— đương nhiên cái gì cũng không nói.
Tiếng người ồn ào.
Thẩm Mộc bước chậm lại, đứng ở chỗ không làm người chú ý, đánh giá người đi tới đi lui.
Nơi này hình như là nhà ăn, mà người đến ăn cơm, thoạt nhìn đều thật không dễ chọc.
Cụ thể mà nói, rất là tội phạm.
Người ngồi chia làm hai phe, nhìn tổng thể không thua kém bao nhiêu, Thẩm Mộc mắt tốt phát hiện Chu Lâm đang ngồi giữa đám người, chúng tinh phủng nguyệt, lập tức biết đó là thế lực của hắn ta.
Quả nhiên, Lương Xán mang anh qua thẳng bên kia.
Tựa hồ vị tiểu ca trẻ tuổi này rất có uy vọng, thấy cậu ta đến, một tráng hán ngồi cách Chu Lâm không xa lập tức đứng lên nhường vị trí, khi Lương Xán cười hì hì chỉ Thẩm Mộc, lại có người đứng lên, còn là người cách Chu Lâm gần nhất.
Thẩm Mộc bị sắp xếp ngồi bên cạnh Chu Lâm: “……”
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thực vật trên tay thiếu niên, người nào đó cũng không muốn ngồi gần anh như vậy: “……”
Hai người liếc nhau, rất có cảm giác càng nhìn càng ghét.
Bữa sáng trên bàn thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Thẩm Mộc lấy cái gần chính mình nhất, thấy người ăn bánh bao cuộn cùng sữa đậu nành, liếc Chu Lâm ý bảo muốn một chút.
Chu Lâm gật đầu.
Thẩm Mộc không khách khí mà ăn, thấy vậy, quần chúng vây xem không rõ chân tướng cười vang nói: “Nhóc con, hầu hạ Chu ca cho tốt, đảm bảo ăn sung mặc sướng!”
Thật là…… một lời thoại không có tính sáng tạo nào.
Thẩm Mộc cúi đầu ăn ăn ăn.
Không thấy người nào giống nghiên cứu viên và bọn Thẩm Hạo, đại khái không dùng chung một nhà ăn? Cũng có thể là sai thời gian, hoặc là trực tiếp đóng gói đồ vật phân chia qua đó.
Bốn phía đột nhiên an tĩnh, sau đó là một giọng nói tục tằng: “Náo nhiệt thật đấy!”
“Lão đại!”
“Lão đại.”
Người tới chính là Dương Phán.
Trong tiếng tiếp đón hết đợt này đến đợt khác, Thẩm Mộc thoáng đánh giá tên đầu lĩnh lớn lên y như con tinh tinh vài lần, liền yên lặng cúi đầu, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Nhưng mà, cho dù thân cao không làm người chú mục, rốt cuộc khí chất giấu không được, một con cừu non trắng nõn trà trộn vào một đám sói xám, quá dễ thấy.
Dương Phán nhìn chằm chằm Thẩm Mộc, nhếch miệng lộ ra một cái tươi cười tuyệt đối không thể gọi là hiền lành, cao giọng nói: “Ha, nhóc con này sao còn có thể ngồi xuống? Anh em, tối qua ra sức không đủ rồi!”
Một mảnh cười vang ứng thanh.
Rất nhiều đôi mắt đều nhìn qua.
Thẩm Mộc cúi đầu, không nhanh không chậm ăn bánh bao cuộn, cắn hai miếng, cảm thấy làm lơ hết những người khác cũng không tốt, sẽ làm cả đám đều không hạ mặt mũi xuống được, vì thế liền rất phối hợp, nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu liếc mắt một cái, thần sắc kinh hoảng, sau đó lại một lần nữa cúi đầu thật sâu, ôm lấy cánh tay Chu Lâm, tránh phía sau hắn ta.
Chu Lâm giật giật khóe mắt.
Kỹ thuật diễn thật khoa trương.
Xem ra điểm này Thẩm Mộc không lừa hắn.
Bất quá liền tính là kỹ thuật diễn nát như vậy, vẫn có người cổ động như cũ.
Tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía.
Các loại lời nói th ô tục, màu mè như sóng triều lan truyền trong nhà ăn, đám tội phạm tự mình lo mình high lên, mà diễn vai chính màn này, thiếu niên vốn nên đỏ mặt ngượng ngùng lại đang nhỏ giọng nói: “Phiền anh lấy cho tôi thêm một cái bánh bao cuộn, muốn nhiều hành một chút.”
Chu Lâm thở dài.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Dương Phán, nam nhân tái nhợt rất có khí độ mà cong khóe môi: “Nhóc con da mặt mỏng, lão đại cũng đừng chê cười cậu ấy.”
Không, gã ta rõ ràng là đang chê cười anh!
Đây là Thẩm Mộc không tiếng động phản bác.
Chu Lâm nhìn gầy yếu, cũng chỉ là nhìn mà thôi, ít nhất Thẩm Mộc hoàn toàn có thể núp sau hắn ta.
Bảo hắn ta lấy thêm sữa đậu nành được không?
Thẩm Mộc tự hỏi tính khả năng của việc tiếp tục sai khiến người khác, tầm mắt lơ đãng dừng ở thứ xanh biếc trên cổ tay, bỗng nhiên phát hiện Tuyết Kiến đã không còn là một hình tròn hoàn chỉnh nữa, không biết từ khi nào đã vươn cành cây tinh tế xuống, bên trên dính chất lỏng màu trắng, lúc này đang chậm rãi co rút lại, ý đồ một lần nữa ngụy trang chính mình thành vòng tay.
Phát hiện chủ nhân đang nhìn, Tuyết Kiến cứng đờ, ngay sau đó bất động, ra vẻ chẳng có gì xảy ra cả.
Đến BGM* Thẩm Mộc cũng có thể ghép cho nó: Tui là ai? Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
* Back ground music: nhạc nền
Ha hả.
Anh ôn nhu nói: “Sữa đậu nành uống ngon không?”
Tuyết Kiến bất động.
“Em còn ăn cái gì rồi?”
Tuyết kiến giả chết.
“Tôi muốn thân em.”
Cành lá Tuyết Kiến run lên.
Nghe được toàn bộ quá trình Chu Lâm: “……”
Tiết tháo đâu?
Dương Phán bất âm bất dương* mà ném xuống mấy câu, làm như tướng quân đại thắng trở về mà đi khỏi, nói đến cùng, gã tới không phải để nhìn Thẩm Mộc, chỉ là tìm cơ hội làm Chu Lâm ngột ngạt mà thôi.
* nhớ là có âm dương gì gì ấy mà quên mất r, đành để y nguyên vậy.
Ai bt thì nhắc cái
( ╹▽╹)
Ở trong mắt một tên thẳng nam, một tên lớn lên đẹp trai, cũng là không có lực