Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chịu trách nhiệm


trước sau

Sau đó một câu anh cũng không nói nữa. Âu Dương Húc nói hai ba câu, anh cũng không nói gì. Vì vậy 25 phút tiếp theo hai người vượt qua trong không khí vô cùng quỷ dị.

Trở về quân bộ, Âu Dương Húc về ký túc xá của mình để đổi quần áo. Chờ đến khi cậu thay xong, Ngô Hạo Thiên đã mang đội viên bắt đầu chạy bộ.

"Âu Dương quân y, hai người cãi nhau à?" Vương Quân cầm đồng hồ bấm giây nghi ngờ hỏi.

"Không có, đâu có cãi nhau!" Âu Dương Húc lắc đầu tỏ vẻ không có.

"Nhưng mà hôm nay lão đại có vẻ không thích hợp nha?" Vương Quân đi theo Ngô Hạo Thiên đã nhiều năm, hôm nay cảm xúc của anh rõ ràng không đúng, hắn nhìn cái là biết.

"Ai biết anh ta phát điên cái gì? Lúc ăn cơm còn tốt, đến khi lên xe thì làm nguyên bộ mặt người chết làm như ai thiếu tiền anh ta không bằng!" Nói tới việc này, Âu Dương Húc cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.

Tình trạng của Ngô Hạo Thiên vẫn luôn kéo dài nguyên một ngày, thẳng đến buổi tối lúc đặc huấn cho Âu Dương Húc, nam nhân vẫn mặt thối như cũ, trêи người áp suất thấp giống như máy lạnh có thể đem hết thảy sinh vật đông lạnh thành băng luôn.

"Đứng lên!" Ngô Hạo Thiên từ trêи cao nhìn xuống lớn tiếng với tên nhóc nằm ngã trêи đệm.

"Ngô Hạo Thiên, anh có bệnh phải không, xuống tay tàn nhẫn quá đó!" Âu Dương Húc bị đánh không đứng dậy nổi.

"Đứng lên!" Ngô Hạo Thiên lạnh giọng nói.

"Không đứng, có đứng lên cũng bị anh đánh ngã!" Âu Dương Húc chơi xấu nằm trêи đệm không thèm đứng dậy.

"Tốt lắm, tôi nói cậu không đứng dậy có đúng không." Ngô Hạo Thiên trực tiếp duỗi tay xách Âu Dương Húc như xách gà con lên.

"Ngô Hạo Thiên, anh muốn phát bệnh thì anh tìm người khác đi. Tôi không rãnh!" Âu Dương Húc ném tay anh ra xoay người đi.

"Cậu trở về cho tôi." Ngô Hạo Thiên kéo cánh tay cậu lại.



"Anh có bệnh hả?" Nhìn nam nhân nắm chặt tay mình không buông, Âu Dương Húc cũng nổi điên lên.

"Đúng vậy, tôi có bệnh. Biết em uống say còn nói nhiều lời này đó với em. Vậy còn em, uống say rồi thì có thể tùy tùy tiện tiện hôn người nào cũng được hay sao? Hả?" Đôi mắt Ngô Hạo Thiên đỏ lên lạnh giọng chất vấn cậu.

"Tôi, tôi hôn anh???" Âu Dương Húc chớp chớp mắt ngẩn người.

"Em nói xem?" Ngô Hạo Thiên nắm cằm cậu nhìn xoáy vào đáy mắt đối phương.

"Đừng, đừng giận, không phải chỉ hôn anh một cái thôi sao, anh coi như bị chó gặm một cái là được mà!" Âu Dương Húc lấy lòng nói.

Huhu, đúng là uống rượu hỏng việc mà,
làm sao lại hôn đại boss vai ác luôn rồi! Phiền toái lớn rồi nè!

"Em, em thật đáng ghét!" Ngô Hạo Thiên nghe vậy càng tức giận, một quyền đánh qua.

Như vậy có nghĩa cho dù tối qua không xảy ra chuyện kia đi nữa thì hôn môi cũng coi như không phát sinh luôn à?

"Oa, đau quá đi!" Âu Dương Húc ôm bụng lảo đảo ngã lên đệm.

"Em, em......"

Nhìn Âu Dương Húc nằm trêи đệm, nam nhân như cũ chưa giải hận, đây coi như anh bị người ta chơi đi?

Anh ngồi xổm xuống lại đánh một quyền.

"Dừng dừng dừng dừng lại....." Âu Dương Húc nhanh mắt nhanh tay ôm lấy nắm tay của anh.



Nếu cậu ăn thêm mấy quyền nữa không tàn cũng thành tật cho coi!

Ngô Hạo Thiên cúi đầu nhìn nắm tay mình bị ôm lấy, anh cũng không đánh nữa.

"Nụ, nụ hôn đầu tiên à?" Âu Dương Húc nhìn anh cẩn thận hỏi.

Ngô Hạo Thiên nghe đến vấn đề này, cảm xúc nhất thời tối tăm thêm ba phần.

Nhìn phản ứng này của anh, Âu Dương Húc thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi, hôn ai không hôn, cố tình lại hôn phải lão xử nam mười mấy năm vẫn còn trinh trắng! Nhưng, nhưng mà cậu cũng là nụ hôn đầu tiên mà! Người ta là "say rượu loạn tính" còn cậu là "say rượu loạn hôn", chẳng những cho không nụ hôn đầu tiên của mình mà còn hôn ra phiền phức lớn.

"Vậy, vậy có gì từ từ nói được không, đừng dùng bạo lực giải quyết được chứ, đổi, đổi cách khác giải quyết thế nào?" Âu Dương Húc nhẹ nhàng hỏi.

Ngô Hạo Thiên nghe vậy thu lại nắm tay, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Húc.

Âu Dương Húc thấy vậy, còn được, còn có hy vọng!

"Anh, anh cảm thấy việc này nên xử lý thế nào, hoặc là anh muốn bồi thường cái gì?" Âu Dương Húc ngồi dậy dò hỏi.

"Nếu em đã làm việc không nên làm thì nên chịu trách nhiệm không phải sao?"

"Hả?" Chịu trách nhiệm, chịu như thế nào trời? Lấy thân báo đáp hở?

"Chúng ta lấy kết hôn làm nền tảng kết giao!"

Nghe nam nhân nghiêm túc từng câu từng chữ nói ra lời này, Âu Dương Húc có cảm giác như sét đánh cmn ngang tai.

END CHƯƠNG 39.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện