Ngày kế, buổi trưa.
Nhìn nhân nhi trong ngực chậm chạp không tỉnh lại, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu hôn hôn khuôn mặt đối phương.
“……” Kiều Thụy không dao động vẫn đang ngủ như cũ.
Liễu Thiên Kỳ câu lấy một lọn tóc, cọ cọ vào mắt mũi Kiều Thụy.
"Ưm…" Kiều Thụy nhíu mày, không khoẻ mà xoa xoa cái mũi của mình.
“Thiên Kỳ, đừng quậy mà, để ta ngủ tiếp một lát đi!” Kiều Thụy lẩm bẩm một câu, cọ cọ trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ, ôm eo đối phương.
“Bảo bối nhi, mặt trời lên cao rồi.
Chúng ta nên đi ra ngoài bồi phụ thân ăn cơm trưa thôi.
Nếu không đi ra, phụ thân bọn họ sẽ lo lắng.” Kỳ thật, Liễu Thiên Kỳ không phải sợ Liễu Hà lo lắng an nguy của hắn, mà là sợ đối phương xông vào.
“A?” Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy mơ mơ màng màng mà mở hai mắt.
“Ha ha ha ha.”
Nhìn bộ dáng nhỏ ngốc manh của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lãng cười ra tiếng, hiếm lạ mà hôn mấy cái trên mặt đối phương.
“Thiên Kỳ!” Nhìn nam nhân gần trong gang tấc, Kiều Thụy vẫn còn có chút mơ hồ.
“Tối hôm qua? Sung sướng không?” Liễu Thiên Kỳ khẽ hôn vành tai ái nhân, cười hỏi.
"Ừm, sướng như thần tiên ấy!" Kiều Thụy đỏ mặt gật đầu.
“Kia, để ta sủng đệ cả đời được không?” Liếc gương mặt tươi cười của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.
“Ừm!” Kiều Thụy đỏ mặt gật gật đầu, ngượng ngùng mà hôn một cái lên mặt ái nhân.
“Tiểu Thụy!” Hai tay vừa thu lại, Liễu Thiên Kỳ gắt gao kéo người vào trong lồng ngực.
“Thiên Kỳ, huynh làm sao vậy? Huynh không vui sao?” Kiều Thụy gối lên hõm vai ái nhân, nhìn khuôn mặt ái nhân u buồn, y nghi hoặc hỏi.
“Không có, ta chỉ là sợ ta không tốt, Tiểu Thụy sẽ thích nam tử khác.” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ có chút mất mát.
Đã đến Thiên Tâm thành, Tiểu Thụy rất nhanh sẽ phải nhìn thấy nam chính.
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, trái tim Liễu Thiên Kỳ bỗng chua xót nói không nên lời.
“Thiên Kỳ, huynh đang nói gì vậy? Ta sẽ không, sao ta lại thích người khác chứ? Ta là người của huynh mà." Kiều Thụy ôm lấy đầu ái nhân, y kinh ngạc mà vọng vào đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp của Liễu Thiên Kỳ.
Nghe Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ nhấp nhấp môi, hắn để sát vào, nhẹ nhàng hôn hôn môi Kiều Thụy.
“Tiểu Thụy, nhớ kỹ, ta yêu đệ!”
“Ừm, ta biết, ta biết.
Thiên Kỳ yêu ta nhất!” Kiều Thụy gật đầu liên tục, tự nhiên sẽ không hoài nghi cảm tình của ái nhân đối với mình.
“Rời giường đi, chúng ta ra đại sảnh, bồi phụ thân cùng đi ăn cơm trưa!” Liễu Thiên Kỳ ôm nhân nhi trong lồng ngực, kéo người khỏi giường.
"Dạ." Kiều Thụy lo lắng mà liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, nhẹ nhàng trả lời.
Trực giác nói cho y biết, Thiên Kỳ có tâm sự, Thiên Kỳ không vui!
Đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau rời phòng, đi tới đại sảnh lầu một.
Giờ phút này, bốn người Liễu Hà đã ngồi trước bàn, đang chuẩn bị ăn cơm trưa.
“Thất đệ, Tiểu Thụy, các ngươi đến rồi!” Liễu Ti liếc thấy người tới, vội vàng chào hỏi.
“Ừm.” Liễu Thiên Kỳ lên tiếng, cùng Kiều Thụy đi qua.
“Phụ thân chào buổi sáng.
Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ chào buổi sáng!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng chào hỏi mọi người.
“Liễu thúc thúc chào buổi sáng.
Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ chào buổi sáng!” Kiều Thụy cũng ngoan ngoãn mà chào mọi người.
“Nhưng không còn sớm, mặt trời lên cao rồi!” Liễu Vũ tà liếc hai người một cái, lạnh lạnh mà nói.
Nghe vậy, mặt Kiều Thụy đỏ lên.
“Mau ngồi xuống ăn cơm đi!” Liễu Hà ôn hòa mà nhìn hai người, ý bảo hai người ngồi xuống.
“Dạ!” Hai người gật đầu ngồi xuống.
Nhìn thấy hai người ngồi xuống, Liễu Hà ý bảo ăn cơm.
Mọi người đều cúi đầu ăn.
Đặc biệt là Kiều Thụy càng ăn uống thỏa thích, ăn ngon lành nhất.
Một lát sau, trên thang lầu truyền xuống lầu tiếng bước chân.
Nghe được âm thanh kia, Liễu San, Liễu Ti và Liễu Thiên Kỳ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía thang lầu.
Nhìn thấy người đi xuống chính là hai nam tu.
Người cầm đầu một thân quần áo màu lam, trâm bạc vấn tóc, tay nắm một thanh bội kiếm cổ hương cổ sắc.
Hướng lên trên nhìn, một dung nhan tuấn mỹ, thâm thúy mà lại lập thể, đường nét như thể tiên nhân, đẹp không thể bắt bẻ.
Còn có một thân sinh ra đã có sẵn hơi thở thanh lãnh và cao ngạo, càng là phụ trợ đối phương đến không giống người thường, khí chất thoát tục.
Không cần người khác giới thiệu, Liễu Thiên Kỳ đọc qua nguyên tác liếc mắt một cái đã nhận ra.
Vị này chính là nam chính —— Lam Vũ Minh.
Mà đi theo phía sau gã, vị nam tử áo đen đồng dạng thực tuấn mỹ là sư đệ gã —— Vu Thanh U.
Nhìn thấy nam chính xuống lầu, Liễu San nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, nhàn nhạt mà cười cười với đối phương.
Nhìn thấy ánh mắt Liễu San phóng lại đây, nam chính hơi hơi gật đầu, ánh mắt cùng nữ chính giao hội trên hư không, bên khóe miệng hai người đều dâng lên nụ cười ám muội.
Nhìn thấy nam chính và nữ chính đối diện, mà Tứ tỷ si ngốc lại không được đáp lại, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong nguyên tác nói, Liễu Ti cũng thích nam chính, hơn nữa vì nam chính mà trở mặt thành thù với nữ chính, cuối cùng tỷ muội tương tàn, chết trong tay nữ chính.
Hầy, nam chính này thật đúng là lam nhan họa thủy!
Lam Vũ Minh mang theo sư đệ, ngồi ở một bàn trống đối diện, cũng gọi đồ ăn.
Nhìn thấy nam chính ngồi xuống, muốn lưu lại chỗ này cùng sư đệ gã ăn cơm trưa, Liễu Thiên Kỳ lập tức phòng bị lên.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía ái nhân bên cạnh, liếc thấy ái nhân đang cúi đầu gặm giò heo.
Tuy bọn Lam Vũ Minh chọn đồ ăn, nhưng đồ ăn vẫn chưa mang lên.
Cho nên hai người một bên uống trà, một bên vọng về bàn Liễu Thiên Kỳ.
“Sư huynh, ba vị nữ đạo hữu kia không phải hôm qua chúng ta gặp ở trạng đổ thạch sao?” Nhìn thấy ba người Liễu San, Vu Thanh U cười nói.
“Ừ.” Nam chính nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
“Ha ha ha, sư huynh không phải là biết người ta ở nơi này, cố ý chạy tới ở khách điếm này chứ?” Nhìn sư huynh nhà mình, Vu Thanh U cười nói.
“Ta mới không nhàm chán như vậy!” Liếc đối phương một cái, nam chính bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.
“Ha ha ha, sư huynh ngươi xem, song nhi cũng thật ăn được quá!” Nói rồi, ánh mắt Vu Thanh U dừng trên người Kiều Thụy.
Liễu Thiên Kỳ một bên nhi gắp thức ăn cho Kiều Thụy, một bên dựng lỗ tai, đang nghe hai người nói chuyện.
Cho nên, lời Vu Thanh U vừa nói ra, Liễu Thiên Kỳ lập tức trầm khuôn mặt nhìn về phía bàn đối diện.
Cùng lúc đó, ánh mắt nam chính cũng dừng trên người Kiều Thụy.
Tựa