Vài ngày sau,
Càng đi về hướng đông, Liễu Thiên Kỳ càng rõ ràng có thể cảm giác được yêu thú tăng lên nhiều.
Nghĩ đến, bọn họ hẳn đã tới mảnh đất trung bộ.
“Thiên Kỳ, huynh có cảm thấy không, mấy ngày nay chúng ta đụng tới yêu thú cấp hai càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng lợi hại!” Nói đến chuyện này, Kiều Thụy có chút buồn bực.
“Chúng ta đã đi năm mươi sáu ngày, đã đến mảnh đất trung bộ Thiên Mục Sơn.
Về sau chỉ sợ gặp phải yêu thú sẽ càng nhiều hơn nữa.
Yêu thú cấp ba còn chưa có lên sân khấu đâu!” Nói đến đó, Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt.
Yêu thú cấp hai dù có lợi hại, lấy thực lực ba người bọn họ cũng không đáng để lo.
Nhưng mà, cấp ba thì không giống vậy.
Bên trong ba người, thể thuật tốt nhất là Tiểu Thụy, nhưng Tiểu Thụy chỉ là Luyện Khí tầng chín, cách Trúc Cơ vẫn kém một bước.
Thể thuật của Đổng Phong kém cỏi, linh thuật cũng bình thường.
Còn mình thì, tuy đời trước có mình đồng da sắt, đáng tiếc bị ông trời tịch thu mất.
Xuyên qua vào thân thể Liễu Thiên Kỳ, thật đúng là không phải yếu bình thường đâu! Đáng tiếc, ba năm nay, tất cả thời gian hắn đều học phù văn thuật, học linh thuật, nên tiểu thân thể này hắn còn chưa kịp rèn luyện nữa.
Cho nên, thể thuật tất nhiên cũng chẳng ra gì.
Nếu thật gặp yêu thú cấp ba, chỉ sợ là phải phí một phen tay chân.
"Cấp… cấp ba hả?" Nghe thấy cái này, Đổng Phong đi phía sau hai người nhịn không được rụt rụt cổ lại.
“Đổng đạo hữu, chuẩn bị một chút đan dược bổ sung linh lực đi.
Bằng không, chúng ta gặp phải yêu thú cấp ba sẽ rất phiền toái.” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc vô cùng mà nói.
Thể thuật không được, cũng chỉ có thể dựa vào linh thuật.
“Ờm, ta biết rồi.
Yên tâm đi Thiên Kỳ! Ta bao hết.” Chuyện đánh nhau hắn không được, nhưng chuyện đan dược, Đổng Phong hắn vẫn là không thành vấn đề.
Một bên trò chuyện, một bên đi về phía trước, ba người cũng không cảm thấy nhàm chán.
Đang đi, Liễu Thiên Kỳ đột nhiên dừng bước chân.
“Làm sao vậy Thiên Kỳ?” Nhìn ái nhân vẻ mặt ngưng trọng, Kiều Thụy lo lắng hỏi.
“Đừng nhúc nhích, có một đại gia hỏa!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một đống tam cấp linh phù.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy và Đổng Phong lập tức đề phòng lên.
“Thiên Kỳ, Ẩn Thân phù, chúng ta ẩn thân đi!” Nghe âm thanh mặt đất rung động, Đổng Phong nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi mà muốn chạy trốn.
Trực giác nói cho hắn biết, đại gia hỏa này nhất định không dễ chọc.
“Đại gia hỏa này uy áp rất mạnh.
Không phải cấp hai, dù chúng ta ẩn thân cũng chưa chắc có thể trốn được!” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ cũng mang vẻ mặt sầu lo.
“Không phải cấp hai, chẳng lẽ là cấp ba sao?” Nghe vậy, mặt Đổng Phong càng trắng bệch.
"Uầy, ngươi hoảng như vậy, còn chạy tới thi vào học viện Thánh Đô làm chi?" nhìn kiểu của Đổng Phong, Kiều Thụy không khách khí mà nói.
“Ta...!ta là tới học luyện đan, ta không phải tới học giết yêu thú!” Nói đến đây, Đổng Phong một mặt buồn bực.
Khảo hạch như vậy căn bản là không công bằng mà.
Hắn vừa không là kiếm tu, cũng không phải võ tu, hắn tới thi vào Đan Viện, dựa vào cái gì thi vào núi giết yêu thú chớ? Bắt hắn thi luyện đan thì tốt rồi!
“Ôi, ngươi thật đúng là!” Nghe được hắn nói như vậy, Kiều Thụy cạn lời một trận.
Tiếng rung động trên mặt đất càng lúc càng lớn, Liễu Thiên Kỳ lấy ra ba tấm Ẩn Thân phù.
“Dán lên đi, bất quá, dán phù cũng không được phép thiếu cảnh giác.
Đây là yêu thú cấp ba, Ẩn Thân phù không nhất định có thể lừa được nó!”
“Ừa, biết rồi.” Đổng Phong gật đầu, vội vàng tiếp nhận phù, dán lên trên người.
“Nếu không nhất định có thể lừa gạt nó, chúng ta đây trực tiếp đánh lén là được.
Nói không chừng có thể giải quyết được nó thì sao?"
Nghe được Kiều Thụy nói, Liễu Thiên Kỳ gật đầu.
“Ta cũng nghĩ như vậy, tiên hạ thủ vi cường*!”
(*ra tay trước sẽ chiếm nhiều ưu thế, là người mạnh hơn)
“Trời ơi, hai người các ngươi quá điên cuồng!” Nhìn hai người, vẻ mặt Đổng Phong khiếp sợ.
“Đổng Phong, lát nữa ngươi cùng với Tiểu Thụy công kích nó trên mặt đất, ta công kích nó trên trời.
Ba người chúng ta đống loạt tiến công nó, vấn đề hẳn cũng không quá lớn."
"Ờm, biết rồi." Nghe được Liễu Thiên Kỳ an bài, Đổng Phong gật đầu.
Dán Phong phù lên đùi, Liễu Thiên Kỳ tung người lên, bay đến giữa không trung.
Một trái một phải, Kiều Thụy và Đổng Phong cũng triển khai trận thế, chờ đợi đại yêu thú.
Không bao lâu, một người sói thân hình chừng hai mét năm, có ba cái đầu, có thể đứng thẳng hành tẩu, đã đi tới.
Nhìn thấy đại gia hỏa xấu vô cùng kia, Liễu Thiên Kỳ nhịn không được trợn trắng mắt.
Tâm nói: tu chân giới này sao yêu thú đều khó coi dữ vậy?!
Tăng độ cao phi hành, Liễu Thiên Kỳ chậm rãi tới gần nó.
Người sói đang đi về phía trước, tựa hồ nhận ra có linh khí đến gần, nó dừng bước chân, nhìn quanh khắp nơi.
"Ầm…!"
Liễu Thiên Kỳ dương tay, một lá linh phù trong tay bay thẳng đến cái đầu bên trái người sói kia, ập vào.
"Grào!! Grào!"
Đầu bên trái bị tạc đến huyết nhục mơ hồ, người sói kêu rên ra tiếng.
Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ đánh lén đắc thủ, Kiều Thụy và Đổng Phong lập tức sử dụng linh thuật công kích.
Kiều Thụy thả ra một loạt Hỏa Diễm Kiếm, tiếp tục công kích về hướng đầu của người sói, Đổng Phong cũng thả ra một đống lớn dây mây rậm rạp, dây dưa ở tay chân tứ chi người sói.
"Đánh!" Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, tung ra bàn tính của mình, đập về phía một cái đầu khác bên phải người sói.
"Grào!! Grào!!"
Thấy một trận kim quang bay lại đây, người sói huy động chân trước, quét bàn tính rơi xuống.
“Grào grào……”
Người sói nhìn móng vuốt bị kim quang triệt bỏ một khối da thịt, càng kêu rên ra tiếng, nó huy móng vuốt công kích về phía Liễu Thiên Kỳ.
“A, Thiên Kỳ……!” Kiều Thụy hô to một tiếng, tung ra một cây rìu cấp ba, bổ về chân người sói.
"Grào! Grào!"
Bị chém đứt một chân, thân hình người sói đổ ập xuống đất như một ngọn núi nhỏ.
"A..!" Kiều Thụy và Đổng Phong kinh hô ra tiếng, vội vàng lui về phía sau chạy trốn.
"Grào grào grào…."
Tựa hồ là bị đến chọc nóng nảy, đầu bên phải người sói mở ra một mồm to như chậu máu, hộc về phía trước một miệng lớn băng sương mù.
"Ôi, lạnh quá!" một lát, Kiều Thụy và Đổng Phong đã bị đông đến một thân sương lạnh, lập tức hiện ra hình người.
“Tiểu Thụy, Đổng Phong, đi mau, nó có thể nhìn thấy các ngươi!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, tung một tấm Kim phù về phía cái đầu đang phun băng sương của người sói kia.
"Grào grào grào…."
Từng đạo kim quang ập vào mặt, cái đầu bên phải lại tao ngộ bị thương nặng một lần nữa.
Người sói kêu rên ra tiếng, múa may móng vuốt, hết sức đánh về Kiều Thụy và Đổng Phong nằm dưới đất.
“Chạy!” Kiều Thụy giữ chặt Đổng Phong, hai người hốt hoảng chạy trốn, chạy ra khỏi ma chưởng của nó.
“Hừm!” Một cái tát không chụp chết, người sói buồn bực mà trợn tròn đôi mắt vẩn đục đôi mắt, hung tợn mà lại chụp