Ba người Liễu San đứng tại chỗ nhìn theo bốn người Liễu Thiên Kỳ rời đi, rồi mới rời đi.
“Tam tỷ, Luyện Khí Viện Mộng Phỉ này là người phương nào?” Nhìn Liễu San, Liễu Ti cẩn thận hỏi.
“Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng nàng rất lợi hại, ít nhất so với ta lợi hại hơn, ta hoàn toàn nhìn không ra cấp bậc của nàng, hơn nữa nữ tử bạch y đi cùng nàng cũng rất lợi hại.
Cấp bậc của hai người họ đều cao hơn ta."
Nghe được Liễu San nói, sắc mặt Liễu Vũ chuyển thành trắng bệch.
“Lợi hại đến như vậy? Sao có thể? Sao Liễu Thiên Kỳ lại quen biết hai nữ tu lợi hại như thế?"
Nghĩ đến Mộng Phỉ kêu đánh kêu giết mình, gặp Liễu Thiên Kỳ thì vẻ mặt ôn hoà, trong lòng Liễu Vũ càng là thấy khó chịu.
“Không biết!” Liễu San lắc đầu, nói không biết.
“Mặc kệ là địa vị gì, nữ nhân này đều không nên đắc tội, Tiểu Vũ, về sau ngươi quản chặt cái miệng mình.
Đừng có cái gì cũng nói ra, gây chuyện thị phi khắp nơi!" Liễu Ti nhìn muội muội, bất đắc dĩ mà răn dạy.
"Cái đó… cái đó cũng không thể trách ta.
Các ngươi không biết nữ nhân kia khôi hài bao nhiêu đâu.
Thế mà… thế mà chạy đến đây tìm Liễu Thiên Kỳ phế vật chữa trị mặt cho nữ nhân bạch y kia.
Ta chỉ nói một câu thôi mà, ả… ả cứ như bà điên ấy, đánh miệng ta.
Ta khó thở mới ra tay!"
“Chữa trị mặt?” Nghe thấy cái này, Liễu San ngẩn người.
"Trước đó có nghe nói, Luyện Khí Viện có một kẻ cực kỳ xấu xí treo giải thưởng tìm người chữa trị mặt ở Nhiệm Vụ Đường, sau đó mặt đã được chữa hết, trở thành đại mỹ nữ đệ nhất Luyện Khí Đường.
Chẳng lẽ là Mộng Phỉ này sao?"
Nghe được Liễu San nói, Liễu Ti khiếp sợ không thôi.
“Chẳng lẽ, nàng chính là đại tiểu thư của Mộng gia, đệ nhất luyện khí thế gia ở Thánh Đô - Mộng Phỉ sao?"
“Không...!không thể nào?” Nghe thấy cái này, mặt Liễu Vũ càng trắng hơn.
Nàng… nàng thế mà lại đắc tội đệ nhất gia tộc luyện khí ở Thánh Đô, đại tiểu thư Mộng gia?
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ mặt của Mộng Phỉ là… là Thất đệ chữa khỏi?” Nhìn hai người, Liễu San hồ nghi hỏi.
“Sao có thể? Liễu Thiên Kỳ là một Phù Văn Sư, sao có thể chữa khỏi mặt cho Mộng Phỉ kia chứ? Ta nghe nói có rất nhiều sư huynh, sư tỷ Đan Viện cũng chưa chữa khỏi được, còn bị Mộng Phỉ hành hung kia kìa.” Liễu Vũ lắc đầu, co cụm mà không muốn tin tưởng chuyện này là do phế vật kia làm.
“Có khả năng!” Liễu Ti gật đầu, thật ra nàng cảm thấy có khả năng này.
Nếu không phải Thất đệ có chỗ nào đó hơn người, Mộng gia đại tiểu thư kia sao lại có thể chạy đến Phù Viện thỉnh Thất đệ chữa mặt cho bạn bè nàng chứ?
“Không thể nào?” Liễu Vũ lắc đầu, vẫn là không tin.
Liễu Ti và Liễu San hìn thoáng qua nhau, tuy các nàng cũng đều không quá tin tưởng chuyện này, nhưng rồi các nàng lại cảm thấy chuyện này tám chín phần mười là sự thật.
Trong nhà ăn, Liễu Thiên Kỳ gọi một bàn thức ăn ngon nhất, tiếp đón hai người Mộng Phỉ và Chung Linh.
“Liễu sư đệ, lần này ta tới tìm ngươi chủ yếu là muốn ngươi nhìn xem giúp ta mặt của Linh Linh, nhìn xem ngươi có thể chữa khỏi mặt cho nàng không." nói rồi, Mộng Phỉ nhìn về Chung Linh đang ngồi bên cạnh.
"Trên mặt Chung sư tỷ cũng có thai ký sao?" đối phương vẫn luôn che mặt, nên Liễu Thiên Kỳ cũng không biết tình huống như thế nào.
“Không, không phải thai ký, là vết sẹo, vết sẹo không cách nào phục hồi như cũ.
Các ngươi....!các ngươi vẫn là ăn cơm trước đi! Chờ các ngươi ăn xong rồi, ta lại cởi bỏ khăn che mặt, để Liễu sư đệ xem mặt giúp ta." Chung Linh nói.
“Linh Linh sợ các ngươi nhìn mặt nàng rồi không muốn ăn.
Chúng ta ăn cơm trước đi.
Cơm nước xong lại nói!” Nói rồi, Mộng Phỉ cầm lấy đũa tới gắp đồ ăn cho Chung Linh.
Chung Linh nhẹ nhàng xốc phần khăn che mặt bên miệng lên, ăn từng ngụm nhỏ một.
Nhìn thấy hai vị khách nhân đều ăn rồi, Liễu Thiên Kỳ cũng động đũa gắp thức ăn cho Kiều Thụy, ý bảo đối phương ăn cơm.
“Ưm, ngon quá, thịt thú này linh lực nồng đậm quá!” Kiều Thụy gắp thịt, vui vẻ mà ăn.
Nhìn Kiều Thụy ăn uống thỏa thích, ăn trong vui sướng, Chung Linh cười khẽ.
Mộng Phỉ cũng tò mò mà chớp chớp mắt.
Nghĩ thầm: Kiều sư đệ thật sự là một người hào sảng, ăn cơm cũng có thể ăn hào sảng đến vậy.
Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.
Thẳng đến sau cơm trưa, Chung Linh mới nguyện ý tháo khăn che mặt xuống, để bọn Liễu Thiên Kỳ giúp nàng trị mặt.
“Oa, này……” Nhìn mặt Chung Linh, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.
Nếu chỉ nhìn gương mặt bên trái của Chung Linh thì tuyệt đối là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng, lại nhìn mặt bên phải, một cái hố lớn cỡ một nắm tay hiện diện trên đó nhìn vô cùng đột ngột.
Liễu Thiên Kỳ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm vào hố thịt đầy nếp uốn lồi lõm dưới mắt Chung Linh, không khỏi nhướng mày.
"Không biết vết thương này của Chung sư tỷ vì sao mà có?"
"À, là thế này.
Nhiều năm trước ta ra ngoài rèn luyện.
Lúc ấy, ta chỉ có thực lực Trúc Cơ sơ kỳ thôi, nhưng lại gặp phải một con yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ trong núi.
Lúc ấy ta dùng trận pháp và linh thuật cùng công kích nó, ác chiến với nó ba ngày ba đêm.
Tuy ta đã giết được nó, chỉ là, trong quá trình đánh nhau, chiếc mỏ nhọn của yêu thú kia mổ vào mặt ta, còn hút máu ta.
Nên mặt ta đã biến thành như vầy.
Từng ấy năm, trong nhà đã thỉnh cho ta rất nhiều danh y, nhưng đều nói ta trúng độc của yêu thú đó, bên trong miệng vết thương này có độc, không trị hết!" nói đến chuyện này, vẻ mặt Chung Linh uể oải.
“Không biết yêu thú cắn sư tỷ bị thương là yêu thú gì?" Liễu Thiên Kỳ nhìn đối phương, tỉ mỉ dò hỏi.
“Đó là một con Cự Văn* thú chuyên môn hút máu, cao tầm hai mét, rất hung tàn, gặp con mồi sẽ không dễ dàng buông tha.
Hơn nữa miệng nó cũng có mũi tiêm rất dài, một khắc bị nó cắn kia, ta cảm thấy toàn bộ máu trên người đều đang điên cuồng trào ra ngoài, đau đớn lợi hại.
Nếu không phải nhờ ta bày trận pháp, lại có pháp khí hộ thân mà gia tộc cấp cho, lần đó chỉ sợ cũng không về được!” Chung Linh khẽ thở dài một tiếng.
(*Cự văn: con muỗi khổng lồ)
“Vậy à, ta biết rồi, Chung sư tỷ!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
“Liễu