Bị Liễu Thiên Kỳ trộm hôn, Kiều Thụy không tự giác mà đỏ bừng khuôn mặt.
“Đừng quậy nữa, mau lấy Vạn Dương Tán ra, cùng nhau khế ước hết đi, bằng không, về sau tái ngộ đến Lam Vũ Minh, ta sợ hắn sẽ đoạt này hai kiện bảo bối này của huynh.” Nói đến cái này, Kiều Thụy không khỏi có chút lo lắng.
Vận may nghịch thiên sao? Cái này nghe tựa hồ rất lợi hại!
“Không, Vạn Dương Tán cho đệ, đệ là võ tu, cần phải có một kiện pháp khí hợp tay, đệ dùng Vạn Dương Tán càng thích hợp hơn.
Triệu Hoán Họa có thể cho ta dùng để phòng thân, cái này ta sẽ khế ước.”
Kỳ thật, sau khi có được Vạn Dương Tán, Kiều Thụy vẫn luôn thúc giục Liễu Thiên Kỳ khế ước Vạn Dương Tán.
Nhưng Liễu Thiên Kỳ biết Vạn Dương Tán lợi hại, cũng biết này đem dù cấp cho Tiểu Thụy, so với mình dùng càng thích hợp hơn.
Cho nên, Liễu Thiên Kỳ cứ chậm chạp không khế ước Vạn Dương Tán.
Nghe vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt.
“Không cần, huynh tới khế ước đi, ta là võ tu, ta có thể tự mình bảo hộ mình.
Huynh là phù tu, thể thuật lại không tốt lắm, bên người nhiều thêm hai kiện pháp khí, ta mới an tâm!”
“Ý của đệ là nói ta không được sao?” Nhéo cái eo Kiều Thụy , Liễu Thiên Kỳ bất mãn mà vọng vào đôi mắt đối phương.
“Ui da, đừng náo loạn, mau khế ước đi! Nếu huynh không khế ước chúng nó, ta cứ cảm thấy không yên ổn trong lòng.” Ngẫm lại Lam Vũ Minh kia, Kiều Thụy luôn cảm thấy lo lắng sốt ruột không thôi.
“Bảo vật là đệ tìm được, hoặc là, ta một kiện cũng không cần, đều từ đệ tới khế ước, hoặc là chúng ta mỗi người một kiện.
Đệ lựa chọn đi.” Nhìn chằm chằm ái nhân, Liễu Thiên Kỳ từng câu từng chữ nghiêm túc vô cùng mà nói.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy cau mày, nhẹ gọi một tiếng, có ý đồ thay đổi tâm ý của Liễu Thiên Kỳ.
"Đệ biết tính tình của ta mà.
Hửm?"
Tính cách quật cường của Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tất nhiên biết đến.
Cho nên thấy bộ dáng nam nhân như vậy, Kiều Thụy cũng chỉ đành đáp ứng.
"Được rồi, theo y huynh, mỗi người một kiện!”
“Cầm đi, đệ khế ước Vạn Dương Tán trước!” Liễu Thiên Kỳ lấy Vạn Dương Tán ra, đưa cho đối phương.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy tiếp nhận dù, ủy ủy khuất khuất mà gọi một tiếng.
“Mau khế ước, nếu đệ không khế ước, ta cũng không khế ước!” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói nghiêm túc dị thường.
"Được, được rồi." Kiều Thụy gật đầu, cắt đầu ngón tay mình, mặc niệm chú ngữ khế ước, đem máu tích trên mặt dù cũ nát của Vạn Dương Tán.
Trong một chớp mắt máu dung hợp với mặt dù, Vạn Dương Tán cũ nát, dơ bẩn, lập tức nổi lên một đạo ánh sáng đỏ.
Vết bẩn trên mặt ngoài dù bóc ra, một kiện Vạn Dương Tán sắc đỏ lửa xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn chằm chằm Vạn Dương Tán sắc lửa đỏ, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Trên nguyên tác nói, nam chính khế ước Vạn Dương Tán, nở rộ ra là ánh sáng lam, bởi vì nam chính là hệ Phong, cho nên sau khi Vạn Dương Tán được khế ước thì biến thành màu lam.
Mà Tiểu Thụy là hệ hỏa, nên sau khi khế ước, Vạn Dương Tán biến thành màu đỏ.
“Oa, thật xinh đẹp!” Nắm lấy dù, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.
“Đúng vậy, rất đẹp, quả thực là tuyệt phối với đệ!”
Nghe vậy, Kiều Thụy bất đắc dĩ mà bĩu môi.
“Huynh đó, chỉ biết dỗ ta thôi.
Ta khế ước rồi đó.
Đến lượt huynh!"
"Được." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cũng cắt đầu ngón tay mình, khế ước Triệu Hoán Họa.
Khi máu của Liễu Thiên Kỳ dừng trên họa, mười tám Kim Nhân lập tức mở mắt ra.
"Soạt soạt soạt…."
Bị ba mươi sáu ánh mắt đồng thời nhìn chăm chú vào, Liễu Thiên Kỳ không được tự nhiên mà rụt rụt cổ, sao cảm giác lại thấm người như vậy?
“Nhắm mắt!” Nhìn bức họa, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng phân phó.
Mười tám Kim Nhân lập tức đều nhắm hai mắt lại, theo đó, một đoạn chú ngữ về cách sử dụng Triệu Hoán Họa được truyền vào trong óc Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ nhắm mắt lại, ghi tạc đoạn chú ngữ kia vào đáy lòng.
Nam chính Lam Vũ Minh đang đi về hướng nhà Tam thúc bên này, đột nhiên, gã hộc ra một ngụm máu tươi.
“A, Lam sư huynh!” Liễu San kinh hô ra tiếng, vội vàng đỡ đối phương.
“San San……” Nhẹ gọi nữ chính một tiếng, nam chính lại phụt một ngụm, lại hộc ra một mồm máu to.
“Lam sư huynh, huynh làm sao vậy? Huynh làm sao vậy?” nữ chính đỡ nam chính, nôn nóng không thôi.
“Ta...!ngực ta đau quá, giống như, giống như là bị người xẻo rớt một khối thịt vậy, đau lợi hại.” Ấn ngực mình, sắc mặt nam chính trắng bệch nói.
Sao lại thế này? Sao gã lại cảm giác như mình mất đi hai thứ đồ phi thường trọng yếu kia chứ? Chỉ là, mình không có ném đồ gì đi mà? Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Lam sư huynh, đừng lo lắng, dùng một viên đan dược chữa thương trước đi, ta mang huynh về học viện, tìm y sư trị liệu!” Nói rồi, nữ chính lấy ra một viên đan dược cho đối phương.
“Ừ.” nam chính gật đầu, nuốt đan dược nữ chính đưa, được nữ chính đỡ rời đi.
Hai ngày nghỉ vô cùng ngắn ngủi, kỳ nghỉ kết thúc, Liễu Thiên Kỳ bèn cùng Kiều Thụy trở về học viện.
Ngày kế là mùng một, sáng sớm Liễu Thiên Kỳ đã đến phòng học trong Phù Viện, mà Liễu San cũng tới rất sớm.
“Thất đệ, ngươi và Tiểu Thụy hôm qua có phải mua một quyển công pháp trong tiệm đồ cổ kia không?” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ, Liễu San nôn nóng hỏi.
“Công pháp? Tam tỷ biết?” Hồ nghi mà nhìn nữ chính, Liễu Thiên Kỳ nghĩ thầm: Không có khả năng, bọn họ là cất bức họa trong hộp, nam chính và nữ chính không có khả năng biết bọn họ mua thứ gì.
“Ngươi không biết đâu, ngươi và Tiểu Thụy đi rồi, chúng ta đến cửa hàng đó, ta chính tai nghe được ông chủ kia nói, đó là công pháp cấp một, chỉ trị giá 300 linh thạch.
Chỉ là các ngươi lại coi nó thành công pháp cấp hai, cho đối phương 3000 linh thạch! Các ngươi bị lừa rồi!” Nói đến cái này, Liễu San có chút lòng đầy căm phẫn.
Ông chủ kia cũng quá đáng giận, sao lại có thể gạt người vậy chứ?
Nghe được nữ chính nói, Liễu Thiên Kỳ lập tức ảo não lên.
Hắn vỗ đùi, nói: “Ôi chao, mắc mưu rồi.
Tam tỷ, hôm qua sao ngươi không nói với ta?"
“Ta… hôm qua ta là nghĩ tới nói cho ngươi và Tiểu Thụy rồi ấy, chỉ là ta và Lam sư huynh đi được nửa đường, Lam sư huynh đột nhiên phun ra hai ngụm máu, bộ dáng như bị thương rất nặng, cho nên ta bất đắc dĩ, chỉ có thể mang Lam sư huynh trở về, nên không lo lắng đi thông tri ngươi.” Nói đến cái này, vẻ mặt Liễu San áy náy.
“Lam sư huynh bị thương ư? Là bị người đả thương sao?” Nhìn nữ chính, Liễu Thiên Kỳ ra vẻ lo lắng hỏi.
“Không, không phải bị người đả thương, là đột nhiên bỗng hộc máu.
Hắn nói là bệnh kín.
Trở lại học viện rồi tìm y sư, y sư cũng không thấy là bệnh tật gì!” Nói đến cái này, Liễu San cũng cảm thấy kỳ quái.
“Ồ? Kỳ quái vậy sao?” Hê hê, là bởi vì Vạn Dương Tán và Triệu Hoán Họa đi? Nam chính mất đi hai dạng pháp khí có thể trưởng thành, nói vậy là bị thương không nhẹ rồi?
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Chỉ là hỏi Lam sư huynh, Lam sư huynh rồi lại giữ kín như bưng, không muốn nhiều lời.” Nói đến cái này, Liễu San khẽ thở dài một tiếng.
“Vậy à.” Giữ kín như bưng sao? Có lẽ không phải không muốn nói, mà là cả bản thân nam chính cũng nói không rõ là vì sao lại hộc máu đi?
“Thất đệ, lần sau nghỉ, ngươi cần phải nhớ rõ tìm ông chủ cửa hàng đồ cổ kia đòi tiền nha!"
“Dạ Tam tỷ, ta sẽ đi trả hàng!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, trịnh trọng mà bảo đảm.
Đi trả hàng mới là lạ? Triệu Hoán Họa kia đã sớm là của Liễu Thiên Kỳ hắn.
“Ừ!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ nói lời thề son sắt, Liễu San khẽ gật đầu.
Liễu Thiên Kỳ cầm lấy bút phù văn, cúi đầu yên lặng vẽ.
Liễu San cúi đầu, nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ vẽ một lá phù mà trước đây mình chưa từng gặp qua, nàng không khỏi nhướng cao mày.
Nghĩ thầm: Đây là phù gì? Chẳng lẽ là Tam thúc dạy Thất đệ vẽ loại phù mới sao?
Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vẽ rất nghiêm túc, mỗi bút đều cực kỳ chuyên chú, chuyên chú đến Vô Tình đã sớm đứng phía sau hắn, hắn tựa hồ không nhận thấy được.
Rất nhanh, một lá bùa đã được vẽ xong, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong khóe miệng, nhìn chằm chằm phù mình mới vẽ, ôn nhu mà cười.
“Thất đệ, ngươi……”
“Đây là phù gì?” Liễu San và Vô Tình đồng thời đều nói chuyện.
“A, viện trưởng Vô Tình!” Nghe được giọng Vô Tình, Liễu San và Liễu Thiên Kỳ vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Ngươi vẽ phù gì vậy?" Nhìn phù trong tay Liễu Thiên Kỳ, Vô Tình lại hỏi.
“A?” Nghe được Vô Tình dò hỏi, Liễu San kinh ngạc há to miệng.
Ban nãy, Liễu San nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ đang vẽ một loại phù xa lạ, còn tưởng rằng là Tam thúc dạy Thiên Kỳ vẽ phù văn kiểu mới ấy chứ? Chỉ là, nghe được Vô Tình dò hỏi, Liễu San lại có chút choáng váng.
Viện trưởng Vô Tình là Phù Văn Sư cấp bốn, nếu là loại phù cả y cũng không biết, vậy tuyệt đối không phải Tam thúc dạy rồi.
Chỉ là, sao lại thế? Không phải Tam thúc dạy, Thất đệ học với ai?
“A, đây là đệ tử tiêu diệt triệt để Tín Hào phù, Tạc Diễm phù, và Thải Hồng phù, tự mình tự nghĩ ra ra một loại phù, tên là Yên Hoa phù.” Kỳ thật phù này không phải Liễu Thiên Kỳ tự nghĩ ra, mà là Liễu Thiên Kỳ nhìn thấy trong khối đá trắng, tín vật đính ước mà Kiều Thụy đã đưa hắn.
Nhưng chuyện khối đá kia hắn tất nhiên sẽ không đề cập, nên bèn nói là tự mình nghĩ ra.
“Tự nghĩ ra phù?” Nghe được lời này, Liễu San khiếp sợ không thôi.
Thế mà… thế mà là tự nghĩ ra?
“Yên Hoa phù?” Vô Tình fuỗi tay, từ tay Liễu Thiên Kỳ lấy phù qua, cẩn thận mà nhìn lên.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Vô Tình kia, Liễu Thiên Kỳ cũng không sợ lời nói dối của mình bị vạch trần chút nào, bởi vì, hôm qua hắn đã từng đưa phù được vẽ xong cho phụ thân xem qua.
Lúc ấy, Liễu Thiên Kỳ cho rằng phụ thân sẽ biết Yên Hoa phù này, chỉ là không nghĩ tới, phụ thân lại hỏi hắn, đây là phù gì, còn nói chưa từng gặp qua phù như vậy.
Vì thế, hắn bèn nói là mình tự nghĩ ra.
Lúc ấy, phụ thân nghe xong kích động không thôi, còn khen mình là thiên tài phù văn nữa.
Mà bởi vì việc này, Liễu Thiên Kỳ cũng minh bạch, phù văn trong khối đá trắng đều là phù văn thượng cổ đã sớm thất truyền, cho nên dù có là Phù Văn Sư cấp bốn như phụ thân, cũng không biết.
Nên sau này, phù trong khối đá trắng này, hắn cũng cần phải cẩn thận dùng.
“Phù này có tác dụng gì?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Vô Tình lại hỏi.
“A, không có tác dụng gì, chỉ là lễ vật nhỏ đệ tử muốn tặng cho bạn lữ mà thôi!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, nói không có tác dụng.
Nghe vậy, Vô Tình nhướng mày.
“Trước để chỗ ta đi, hai ngày nữa trả lại cho ngươi!”
“Dạ,” Viện trưởng muốn, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên là không tiện cự tuyệt.
Vài ngày sau, ban đêm.
Liễu Thiên Kỳ chờ ngoài rừng cây nhỏ của Võ Viện, nhìn Đổng Phong đúng hẹn mà đến, hắn nhẹ nhàng cong khóe miệng.
“Đổng Phong, thế nào? Hai tháng nay ở Đan Viện đã quen chưa?”
“Hì hì, ta khá tốt.
Ta tới bên kia không phải vội vàng luyện đan chính là vội vàng kết giao những sư huynh đệ đó, cũng quên ngươi và Kiều Thụy luôn rồi!” Nói đến cái này, Đổng Phong có chút ngượng ngùng, nếu không phải Liễu Thiên Kỳ phát tin tức hẹn hắn, hắn cũng sắp quên hai anh em cùng cảnh ngộ này mất rồi.
“Thật đúng là không trượng nghĩa gì hết!” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.
“Hề hề, là huynh đệ mà không phải sao.
Nếu không như vầy đi, ngày mai, ngày mai ta mời ngươi và Kiều Thụy, ba người chúng ta đi nhà ăn làm một bữa ngon, thế nào?” Đổng Phong cười hì hì nhìn Liễu Thiên Kỳ, vội vàng nhận lỗi.
“Ăn cơm thì không cần, ta có chuyện khác muốn ngươi hỗ trợ!”
“Không thành vấn đề, có việc ngươi cứ nói, chúng ta chính là huynh đệ tốt cùng chung hoạn nạn mà." Đổng Phong vỗ ngực bộp bộp, liên tục bảo đảm.
“Liễu sư đệ, ngươi tìm chúng ta sao?” Lúc này, Mộng Phỉ và Chung Linh cũng đã tới.
“Mộng sư tỷ, Chung sư tỷ.
Muộn như vậy còn