Đêm, trong viện Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ nắm tay Kiều Thụy, kéo người từ trong phòng ra ngoài sân.
"Lễ vật gì vậy? Sao lại thần thần bí bí dữ vậy?" nhìn Liễu Thiên Kỳ, vẻ mặt Kiều Thụy tò mò.
Kỳ lạ thật, rốt cuộc là lễ vật gì mà Thiên Kỳ không lấy ra trong phòng cho mình xem, cố tình phải ra sân mới đưa?
“Mở to hai mắt, xem cẩn thận nhé!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra hai lá Yên Hoa phù, đồng thời kích hoạt.
"Đùng đùng đùng"
Lập tức, hai quả cầu lửa bay lên bầu trời, ngay sau đó chúng nổ tung, biến thành hai đóa mẫu đơn đủ mọi màu sắc, nở rộ nơi chân trời.
"Oa, đẹp quá!" Nhìn hoa mẫu đơn nở rộ nơi chân trời, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.
"Đừng chớp mắt, xem cẩn thận!" Liễu Thiên Kỳ dịu dàng nhìn ái nhân, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ưm!” Kiều Thụy gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn không rời khỏi hai đóa hoa kia.
Đột nhiên, hai đóa hoa đủ mọi màu sắc đều biến mất, thay thế chúng là hai hàng chữ vàng.
“Chúc Tiểu Thụy sinh nhật vui vẻ, tâm tưởng sự thành, chúc Tiểu Thụy cả đời bình an , vĩnh viễn hạnh phúc.” Nhìn đến hai hàng chữ này, Kiều Thụy càng khiếp sợ không thôi.
“Thiên Kỳ, huynh ngầu quá! Thế mà… thế mà viết chữ ở trên trời?” Thẳng đến khi những chữ đó hoàn toàn tiêu thất, Kiều Thụy mới không thể tưởng tượng mà nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
“Còn nữa.” Nói rồi, lúc này Liễu Thiên Kỳ kích hoạt liên tục ba lá Yên Hoa phù, ba đóa pháo hoa xinh đẹp nổ tung trên không trung.
Theo đó, lời chúc phúc lại lần xuất hiện.
"Yêu đệ một đời một kiếp, thương đệ một đời một kiếp, sủng đệ một đời một kiếp.
Ha ha ha…." nhìn mấy chữ kia, sắc mặt Kiều Thụy đỏ bừng, trong lòng như được rót mật đường vậy, thật ngọt ngào.
Thấy chữ viết ở chân trời biến mất, Liễu Thiên Kỳ lại tiếp tục kích hoạt ba lá Yên Hoa phù……
Trong viện tổng viện trưởng.
Ba vị viện trưởng Vô Tình, Mập Mạp và Mỹ Nữ đang ở bên này cùng Phong Cốc phẩm trà.
“Trời, Liễu Thiên Kỳ này làm cái gì vậy? Đã thả mười lá Yên Hoa phù rồi, sao còn đang phóng tiếp nữa?” Nhìn chân trời, viện trưởng Mỹ Nữ kinh hô ra tiếng.
Thả mười lá còn chưa đủ, chẳng lẽ muốn phóng cả đêm sao?
“Ha ha ha, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Kiều Thụy, chắc là muốn phóng hai mươi lá đi?” Lời này, Mập Mạp nói theo lý thường.
“Hai mươi lá, một lá Yên Hoa phù phải hai ngàn linh thạch, hai mươi lá, đó chính là bốn vạn linh thạch ấy!” Nói đến cái này, viện trưởng Mỹ Nữ nhịn không được cứng lưỡi, bốn vạn linh thạch, đối với bọn họ là tu sĩ Kim Đan không là cái gì.
Nhưng mà đối với tu sĩ Trúc Cơ như Liễu Thiên Kỳ cũng không phải là số lượng nhỏ!
“Này tính là cái gì? Liễu Thiên Kỳ người ta còn muốn một bàn tiệc mừng thọ giá trị hai ngàn linh thạch ở nhà ăn kia kìa.
Hơn nữa, còn tìm một trăm người đưa hoa cho Kiều Thụy nữa.
Nghe nói, tu sĩ đưa hoa, mỗi người có thể được năm khối linh thạch ấy!”
Nghe Mập Mạp nói đến đó, viện trưởng Mỹ Nữ khẽ thở dài một tiếng.
“Tiểu tử này, thật đúng là không thiếu tiền mà!"
“Đúng vậy, nguyện ý vì bạn lữ mình ném ngàn vàng, đây cũng không phải là người nào cũng làm được!" Nói, Phong Cốc ngắm ngắm Vô Tình bên cạnh.
Kỳ thật, Vô Tình thu một đồ đệ có bạn lữ, Phong Cốc thật cao hứng.
Bởi vì, hắn nghĩ, nếu Vô Tình có thể tiếp thu đồ đệ tu có tình, có thể tiếp thu đồ đệ có bạn lữ, như vậy, bản thân Vô Tình có thể cũng chậm rãi đổi mới, chậm rãi từ bỏ Vô Tình Đạo hay không? Tuy tỷ lệ như vậy cực kỳ bé nhỏ, nhưng Phong Cốc vẫn muốn chờ đợi như cũ.
“Thiên Kỳ rất yêu Kiều Thụy!” Điểm này, làm sư phụ Vô Tình tất nhiên cũng rõ ràng.
Lúc trước, nếu không phải bởi vì cảm tình của Liễu Thiên Kỳ đối với Kiều Thụy quá sâu, lại phá nguyên dương, Vô Tình cũng không chậm chạp không muốn thu đối phương làm đồ đệ.
"Là rất yêu.
Các ngươi xem lá phù thứ hai mươi kia!"
“Liễu Thiên Kỳ yêu Kiều Thụy hằng cổ bất biến! Tiểu tử này!” Nhìn thấy một câu cuối cùng này, Mập Mạp liên tục lắc đầu.
“Hâm mộ Kiều Thụy lắm à? Nếu ai có thể phóng cho ta hai mươi lá Yên Hoa phù, nói không chừng ta cũng sẽ tâm động!” Nhìn chữ vàng ở chân trời, viện trưởng Mỹ Nữ như suy tư gì mà nói.
Nghe vậy, viện trưởng béo chớp mắt, đem lời này ghi tạc trong lòng.
“Nhất sinh nhất thế nhất song nhân*, thật là một ý cảnh mỹ diệu!” Nhìn Vô Tình, Phong Cốc si ngốc mà nói.
(*một đời một kiếp chỉ đôi ta)
“Đích xác, bọn họ là một đôi rất xứng!" Vô Tình gật đầu nói, không hề nghĩ nhiều về lời của Phong Cốc.
Được câu trả lời như vậy, trong lòng Phong Cốc phiền muộn một trận.
Vô Tình, khi nào ta mới có thể đi vào tâm đệ đây?
Võ Viện, nơi của nữ tu.
Rất nhiều nữ tu đều chạy ra khỏi phòng, quan khán Yên Hoa phù.
“Ui ui, các ngươi mau xem, thật xinh đẹp!” Chỉ vào pháo hoa ở chân trời, một nữ tu kinh hãi kêu lên.
“Đúng vậy, đẹp quá!”
“Quả thực quá đẹp.”
"Cảm động quá.
Đặc biệt là câu cuối cùng, Liễu Thiên Kỳ yêu Kiều Thụy hằng cổ bất biến.
Thâm tình quá chừng!”
“Đúng vậy, Kiều sư đệ thật là có phúc khí, thế mà tìm được bạn lữ yêu thương y như Liễu sư đệ!”
“Đúng vậy, ta cũng hâm mộ Kiều sư đệ quá!”
“Đúng vậy, nếu là có người kích hoạt cho ta hai mươi lá Yên Hoa phù, nói không chừng ta cũng sẽ gả cho hắn!”
“Ha ha ha, ngươi đó!”
Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, trong lòng Liễu Vũ càng khó chịu lợi hại.
“Liễu Thiên Kỳ tên ngốc này, tên hỗn đản này, cái này bệnh tâm thần!”
Nghe được tiếng bỡn cợt gầm gừ của Liễu Vũ, rất nhiều nữ tu đều tò mò mà nhìn về phía đối phương.
“Liễu sư muội, chuyện gì xảy ra à?”
“Các ngươi không biết à? Nàng và Liễu Thiên Kỳ là đối thủ một mất một còn." một nữ tu nhỏ giọng đưa tin nóng.
“Vậy hả? Phải không? Hóa ra là đối thủ một mất một còn sao?!”
“Thì ra là thế!”
Phù Viện, cũng có không ít nam tu và nữ tu đều chạy ra ngoài phòng quan khán một hồi pháo hoa này.
“Hai lá linh phù cấp ba hạ phẩm!"
“Đúng vậy, giá trị bốn vạn linh thạch hai mươi lá phù, vậy mà trong một nén nhang công phu đã hóa thành hư ảo!"
“Liễu sư đệ này thật là chịu chi!”
“Ai nói không phải chứ?” Làm đệ tử Phù Viện, ngoài thưởng thức pháo hoa ra, mọi người càng để ý giá trị linh phù.
“Các ngươi biết cái gì, lúc này mới gọi là chân ái đó!"
“Đúng vậy, Liễu sư đệ có thể vì Kiều sư đệ tiêu tiền như nước, lúc này mới gọi là chân ái.”
“Đúng vậy, mấy lá linh phù cũng tính toán chi li, vậy có thể xem như tình yêu chỗ nào?”
Rất nhiều nữ tu đều cho rằng Liễu Thiên Kỳ chịu vì Kiều Thụy tiêu linh thạch, đó mới là chân ái, đại ái.
Nghe được luận điệu của nhóm nữ tu, một đám nam tu đang hạch toán phí tổn đều không dám lên tiếng.
“Không thể tưởng được Thất đệ thế mà vì Tiểu Thụy thả nhiều Yên Hoa phù như vậy!” Vì một cái sinh nhật, phóng thích linh phù giá trị bốn vạn linh thạch.
Không thể không nói, Liễu Thiên Kỳ vì Kiều Thụy, thật đúng là chính là tiêu tiền như nước!
“Đúng vậy, Thất đệ thật hào phóng!” Nếu là không có Tam thúc duy trì, Thất đệ sao có thể lớn lấy ra linh phù giá trị bốn vạn linh thạch chúc mừng sinh nhật Kiều Thụy kia chứ? Cho nên, nói đến nói đi, đều là tam thúc quá sủng Thất đệ.
Nghĩ đến Tam thúc, nữ chính Liễu San đối với Liễu Thiên Kỳ càng ghen ghét lợi hại!
“Oa, đẹp quá, đẹp quá đi……”
“Đúng vậy, đẹp ghê….”
Không chỉ là Phù Viện và Võ Viện, nữ tu và nam tu các viện khác cũng đều sôi nổi chạy ra xem pháo hoa, dưới tình huống Liễu Thiên Kỳ còn không biết, trận pháo hoa này sớm đã kinh động toàn bộ học viện Thánh Đô, thậm chí là cả cái Thánh Đô.
Trong viện Liễu Thiên Kỳ.
Kiều Thụy đứng trong sân, vẫn luôn mãi ngây ngốc mà nhìn lên không trung, mặc dù hai mươi lá Yên Hoa phù đã châm tẫn, y vẫn chưa đã thèm mà nhìn lên đó như cũ.
“Thích không?” Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng giữ chặt tay đối phương, vọng vào đáy mắt ái nhân.
Kiều Thụy cúi đầu, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, y nhẹ nhàng gật đầu.
“Đẹp lắm!"
“Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của đệ, ta tổng cộng thả hai mươi lá Yên Hoa phù, sang năm thì ta sẽ phóng hai mươi mốt lá, mỗi năm lại hơn một lá."
"Không, đừng, sau này đừng phóng nữa.
Phóng nhiều phù như vậy, đắt lắm!" Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng cự tuyệt.
Hai mươi lá phù này đã không ít, sau này tuổi tác mình càng lúc càng lớn, không phải muốn phóng càng ngày càng nhiều sao?
“Đồ ngốc, đệ mới là trân quý nhất trên đời này! Mấy lá phù sao có thể đánh đồng với đệ?” Lời này Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường, bởi vì, ở trong lòng hắn cũng vừa lúc là nghĩ như vậy.
Nghe Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên.
“Cảm….
cảm ơn huynh Thiên Kỳ, sinh nhật này, ta trải qua rất vui sướng!”
Trước kia lúc trải qua sinh nhật, dưỡng mẫu sẽ nấu cho mình ăn mì trường thọ và trứng gà.
Chỉ là từ sau khi dưỡng phụ dưỡng mẫu qua đời, cũng chỉ còn lại mỗi mình mình.
Mặc dù có nấu trứng gà ăn, cũng không cảm thấy ngon! Nhưng hiện tại, có Thiên Kỳ bồi mình cùng nhau trải qua sinh nhật, hết thảy đều không giống nữa.
“Phải không? Nhưng ta còn có lễ vật chưa có tặng cho đệ mà?” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ thần bí mà chớp chớp mắt.
“Còn….
còn có lễ vật ư?”
“Đúng vậy, sủng ái của ta và thương tiếc của ta còn chưa tặng cho đệ." Liễu Thiên Kỳ nâng mặt ái nhân lên, ánh mắt dịu dàng trực tiếp vọng vào đáy mắt đối phương, thật sâu vọng tận vào linh hồn đối phương.
Nghe lời âu yếm ngọt ngấy đó, sắc mặt Kiều Thụy càng đỏ.
“Thiên Kỳ!”
“Tiểu Thụy, ta yêu đệ!” Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nói, nụ hôn tựa như một mảnh lông vũ, dịu dàng dừng trên cánh môi Kiều Thụy.
“Thiên Kỳ, ta cũng yêu huynh!” Nói rồi Kiều Thụy đột nhiên ôm cổ đối phương, bá đạo mà hôn lên môi nam nhân.
Hào phóng tiếp nhận ái nhân hôn môi, Liễu Thiên Kỳ choàng qua eo y, dựa vào tư thế tương hôn, ôm người lên, đi vào trong phòng nhỏ……
Ngày kế, sáng sớm.
Kiều Thụy mở mắt ra, nhìn thấy ái nhân đã không còn ở bên cạnh, y xoa xoa mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Nhìn thấy một cái rương nhỏ bày biện ở mép giường kia, cùng mười mấy cái bình nhỏ màu sắc rực rỡ trong rương, sắc mặtKiều Thụy đỏ bừng.
Nhưng bên khóe miệng lại dâng lên một nụ cười ấm áp mà hạnh phúc.
Rương nhỏ tổng cộng để mười hai cái bình sứ, mà trong mười hai cái bình sứ này đều là hương duệ Thiên Kỳ tự mình phối trí, có đề hương, có bôi trơn, có tiêu sưng, còn có cầm máu và chữa thương.
Mỗi một lọ hương cao đều là Thiên Kỳ dùng linh thảo cấp ba tự mình nghiền nát thành phấn, lại phối hợp một ít dầu trơn của yêu thú và một chút dầu thực vật, tự mình chế tạo ra.
Thiên Kỳ nói, những thứ này là đồ tình thú tăng tiến phu phu, còn nói là muốn bắt mình dùng, không thể qua loa sơ sẩy.
Cho nên, mỗi một đạo trình tự làm việc đều làm vô cùng cẩn thận.
Theo như lời Thiên Kỳ nói trước đó vậy, những hương duệ này dùng đều vô cùng tốt, mỗi một loại công hiệu đều đặc biệt tốt.
Từ khi có mấy thứ này, Kiều Thụy cảm thấy chuyện phòng the hai người đều càng hài hòa, cũng càng tốt đẹp hơn.
Có lẽ, so với những song nhi sau khi gả đi, mỗi một ngày đều rất sợ hãi phải cùng phòng với trượng phu, so với những song nhi mỗi một lần hành phòng đều khổ không nói nổi, mình thật sự quá hạnh phúc, cũng quá may mắn.
Bởi vì mình đã gặp được Thiên Kỳ.
Gặp được Thiên Kỳ cẩn thận như vậy, săn sóc như vậy, tỉ mỉ như vậy, lại yêu mình sâu đậm như vậy.
Nghĩ vậy, Kiều Thụy thật cẩn thận mà khép cái rương lại.
Đứng dậy xuống giường, rửa mặt một phen, sau đó y bèn ôm rương ra khỏi phòng.
Lúc đó, Liễu Thiên Kỳ đã làm xong cơm sáng, bày biện trên bàn đá.
“Cái rương….
cái rương huynh quên thu hồi lại nè!” Đi đến cạnh ái nhân, Kiều Thụy đưa qua cái rương trong lồng ngực.
"Xem trí nhớ ta này!" Liễu Thiên Kỳ cười nhận lấy, thu vào nhẫn không gian.
"Sao huynh lại dậy sớm như vậy?" Nhìn thấy cả cơm cũng đã làm xong, Kiều Thụy không khỏi có vài phần đau lòng ái nhân dậy sớm.
"Một lát cơm nước xong, ta muốn đi sang chỗ sư phụ!”
“Ừm.” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy gật đầu.
Thiên Kỳ hiện tại đã có sư phụ, cho nên mỗi ngày đều phải qua bên kia thỉnh an, đi theo viện trưởng Vô Tình học tập vẽ bùa.
“Tới đây, ngồi trên đùi ta ăn, ghế đá lạnh lắm!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kéo người qua, hai người cùng nhau ngồi trên ghế đá.
“Ưm.” Kiều Thụy nhàn nhạt lên tiếng, nam nhân săn sóc làm đáy lòng y thật ấm áp.
Sau khi ăn xong, Liễu Thiên Kỳ rời đi trước.
Kiều Thụy thu dọn nhà một chút, cũng đi đến Võ Viện.
Võ Viện.
Bởi vì hôm nay là mười sáu không có lớp, nên Kiều Thụy cũng không đến phòng học, trực tiếp đi đến lôi đài của Võ Viện.
Võ Viện bên này có năm tòa lôi đài, đây là chuyên cung cấp cho đệ tử Võ Viện luận bàn với nhau.
Lên lôi đài không cần giao nộp linh thạch, nhưng nếu đánh thua phải cho người thắng 300 linh thạch phí học tập.
Hơn nữa, trên lôi đài chỉ cho phép sử dụng thể thuật, còn linh thuật, linh phù, trận pháp, pháp khí này nọ đều không cho phép sử dụng.
Kiều Thụy đến tương đối sớm, là người đầu tiên.
Tới rồi, y bèn chọn một cái lôi đài, đứng trên lôi, chờ đợi sư huynh, sư đệ khác lại đây đấu võ đài.
Không bao lâu, vị đệ tử Võ Viện thứ hai đi tới bên này.
“Cổ sư huynh, muốn đánh một hồi không ạ?” Nhìn thấy rốt cuộc cũng có người tới, Kiều Thụy nóng lòng muốn thử mà nhìn về phía đối phương.
Nghe vậy, đối phương bĩu môi.
“Kiều Thụy, ta là Trúc Cơ trung kỳ, ngươi dám đánh với ta?”
“Ha ha ha, chúng ta là so thể thuật, cũng không phải so linh thuật mà!” Lời này, Kiều Thụy nói theo lý thường.
Tuy có ảnh hưởng trực tiếp đến thực lực của tu sĩ là linh thuật, nhưng có rất nhiều tu sĩ cao giai cũng so thể thuật với tu sĩ có thực lực thấp hơn.
"Được lắm, lát nữa ta đánh bại ngươi, ngươi cũng đừng nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ!” Nhìn thấy bộ dáng Kiều Thụy mong chờ muốn thử, Cổ Đằng cũng bị khơi dậy vài phần chiến ý.
Nhìn thấy Cổ Đằng thượng lôi đài, Kiều Thụy lập tức đề phòng lên.
“Kiều