Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, bất kể là trên hay dưới khu ba cũng đều có một góc tối của riêng nó. Khác nhau chính là phía trên khu ba chẳng qua là dệt hoa trên gấm, dưới khu ba thì lại càng trắng trợn, thế nhưng bản chất bên trong cũng không khác là bao. Sinh hoạt trong tận thế áp lực nặng nề, mọi người đều có nhu cầu kích thích thích hợp để giảm bớt thần kinh căng thẳng, cho nên những ‘nghề’ trước tận thế bị cấm thì lúc này càng trở nên thịnh hành. Đối với chuyện này, quản lý căn cứ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không ảnh hưởng đến ích lợi của căn cứ và sự sinh tồn thì cũng tùy ý nó phát triển, dù sao sự tình này có liên quan đến kế sinh nhai của rất nhiều người.
“Dì ơi…” Phòng ở được xây một cách thô ráp, hiệu quả cách âm dĩ nhiên là vô cùng tồi tệ, không ngủ được bao lâu, Trương Duệ Dương đã bị ngôn ngữ không hề kiêng kỵ và tiếng gầm, tiếng rên rỉ ở phòng cách vách đánh thức, bất an cuộn tròn trong chăn sau đó khe khẽ mà gọi một tiếng.
“Ừ.” Lý Mộ Nhiên cũng tỉnh ngủ. Đây là lần đầu tiên cô ở vào hoàn cảnh khó xử như vậy, làm sao có thể không chịu ảnh hưởng cơ chứ. Đêm trước bởi vì bên nhà mình cũng rất náo nhiệt, cho nên cảm thụ còn không tính là nhiều nhưng tối nay lại khó có thể chịu đựng. Khu ổ chuột ở thị trấn Vọng Dương tuy cũng có loại chuyện này nhưng không đến mức không kiêng nể gì như vậy, cũng do vốn không được ăn no, đa số mọi người đều muốn giữ sức để giết thật nhiều zombie đổi chút thức ăn và nước uống.
“Có người đang đánh nhau ạ?” Con nít còn chưa phân rõ loại âm thanh ái muội, dâm uế nên hơi sợ hãi hỏi.
Lý Mộ Nhiên xấu hổ trong lòng, cô không thể giải thích loại chuyện này với một đứa trẻ mới năm tuổi được nên chỉ có thể thấp giọng nói “Không liên quan đến chúng ta, đừng nghe.” Sau đó cô đưa tay bưng kín lỗ tai của nhóc, ôm nhóc vào lòng cố gắng ngăn cách với tiếng động bên ngoài.
Trương Duệ Dương còn quá nhỏ tuổi, đương nhiên không có ý khuyên can, lúc này cảm nhận được chút cảm giác an toàn từ Lý Mộ Nhiên, hơn nữa lỗ tai lại bị bịt kín nên cơn buồn ngủ liền nhanh chóng kéo đến, rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ mất. Khác với hai người, ba đứa Phó Đam tựa hồ rất dễ dàng thích ứng hoàn cảnh, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì mà ngáy liên tục, để lại một mình Lý Mộ Nhiên mở to mắt nhìn bóng tối, lòng dần dần bình tĩnh lại.
Thế nhưng, một đêm này đã được xác định là không yên tĩnh, tiếng đập cửa và tiếng đá cửa rầm rầm đột ngột vang lên khiến Lý Mộ Nhiên hoảng sợ ngồi dậy. Trương Duệ Dương mới vừa chợp mắt cũng bị bừng tỉnh, tiếng ngáy trong phòng ngừng lại, khiến cho thanh âm va chạm càng có vẻ rõ rệt.
“Chị Mộ Nhiên…”
“Dì ơi?”
Trong bóng đêm, tiếng gọi của mấy đứa trẻ tràn đầy mê mang, hiển nhiên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đừng nói bọn chúng, ngay cả Lý Mộ Nhiên còn không biết chuyện gì, nhưng cũng không bởi vì vậy mà quên đi cảnh giác. Trấn an vỗ vỗ Trương Duệ Dương, cô lặng yên đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi cầm vũ khí lên đề phòng đi đến phía sau cánh cửa.
“Ai?” Cô quát khẽ, đồng thời mấy đứa trẻ cũng lục đục lấy quần áo mặc vào. Trời lạnh, mới từ ổ chăn ấm áp chui ra, ngoại trừ Trương Duệ Dương thì ba đứa Phó Đam đều run lẩy bẩy.
“Mở cửa! Mở cửa! Mẹ nó, cửa đóng chặt vậy làm ăn cái gì?” Nghe được tiếng quát của Lý Mộ Nhiên, tiếng đá cửa càng mãnh liệt hơn đồng thời còn có tiếng mắng của đàn ông.
Sắc mặt Lý Mộ Nhiên trầm xuống, tuy tức giận nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh “Ở đây không có ai buôn bán gì cả.” Cô rất muốn trực tiếp mở cửa nói gã cút đi nhưng cô không dám. Cô sợ bên ngoài không chỉ có một người, hơn nữa dám đến đây mua vui, sẽ không chỉ có chút vật tư hay điểm cống hiến dư thừa, mà có thể sẽ có thế lực ở đây, không đến mức bất đắc dĩ cô không muốn chọc giận họ.
Sự thật chứng minh băn khoăn của cô là đúng, cô vừa mới dứt lời bên ngoài đã vang lên tiếng cười, rất rõ ràng là còn có những người khác ở đó. Lòng cô căng thẳng, thần kinh toàn thân đều căng lên đề phòng người bên ngoài phá cửa vào.
“Đ** mẹ, giả bộ cái gì? Một đứa con gái với mấy đứa nít ranh, không bán thì đâu ra chăn mền? Mở cửa nhanh, đừng làm lỡ thời gian của ông.” Tiếng nói mang theo vẻ mất kiên nhẫn của người đàn ông lúc nãy lại vang lên.
Lý Mộ Nhiên cảm thấy trong phổi tràn ngập khí nổ, cố tình lại không thể thoải mái mà phát tác, nghẹn đầy lửa giận lạnh giọng nói “Mời đi cho, ở đây không có ai làm chuyện này cả!” Cô không biết vì nguyên do gì mà xuất hiện loại tình huống này, mấy đứa trẻ cũng bị dọa sợ, toàn bộ đều cầm vũ khí lên đứng ở bên cạnh cô.
Mà ở bên ngoài lại trở nên yên tĩnh, tựa hồ giọng nói nghiêm túc của cô đã có tác dụng, sau đó có tiếng thì thầm nói chuyện với nhau, một lát sau người nọ mới nhổ một bãi nước bọt rồi phẫn nộ mắng “Đồ đàn bà thối tha, mày tốt nhất cam đoan những lời mày nói là thật, nếu ông đây quơ được mày tiếp người khác, đừng trách ông cho mày không xuống nổi giường!” Nói xong lại đá một cái thật mạnh, sau đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân rời đi, trong đó còn kèm theo âm thanh oán giận.
“Giả bộ gì chứ, ông còn tưởng rằng có hàng mới, còn tưởng có thịt ngon, làm mất nửa ngày rốt cuộc phí công.”
“Nhưng lão Lý này, rốt cuộc là ông nghe ai nói? May mà ở đó chỉ có một đứa con gái, còn lại đều là mấy đứa nhãi, nếu đổi thành một phòng toàn phụ nữ thì khuôn mặt này của ông sợ là đã bị cào rách rồi, sống hay chết còn chưa biết đâu.” Một người khác lên tiếng, lời này không phải là nói đùa. Ở tận thế, phụ nữ sống sót một là dựa vào thân thể để nương tựa vào đàn ông có gia thế hoặc là loại cực kì hung dữ, nếu gặp phải người sau tất nhiên là sẽ ăn không ít đau khổ.
“Mụ nó, tao làm sao biết, còn không phải là do con ả Tiểu Phượng Kiều kia sao…”
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, chờ đến khi biến mất hẳn Lý Mộ Nhiên mới trầm tĩnh lại, mà trên lưng cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tiếp tục đứng trong chốc lát, sau khi xác định bên ngoài không còn ai nữa cô mới dẫn mấy đứa nhỏ quay lại chỗ nằm. Mấy đứa trẻ hiển nhiên cũng bị dọa sợ, không về
chỗ nằm của mình mà đều chen đến bên cạnh cô.
“Chị Mộ Nhiên, em sợ.” Ngô Tử Nhiên khóc nức nở. Bé là một bé gái xinh đẹp đáng yêu, sau khi cha mẹ chết cũng gặp không ít người có chủ ý với bé, nguy hiểm nhất có là lần từng bị lột quần, cũng may được Phó Đam và Lý Viễn Trác cứu ra. Cũng từ khi đó, ba đứa trẻ luôn ở cùng nhau, sau đó vật lộn trong khu hỗn loạn nhất ở căn cứ, vì thế không chỉ bé mà ngay cả Phó Đam và Lý Viễn Trác cũng đã nhìn quen loại chuyện này. Nhưng mà nhìn quen cũng chỉ là nhìn quen thôi, không có nghĩa là không sợ, hơn nữa lúc nãy còn đối mặt với một đám đàn ông.
“Đừng sợ, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm một ít nguyên liệu đóng lên cửa cho kiên cố hơn.” Lý Mộ Nhiên vuốt đầu bé gái trấn an. Cứ tưởng vào căn cứ là được an toàn, ai biết thế nhưng còn xảy ra loại chuyện này. Cách tốt nhất đương nhiên là rời đi đổi một hoàn cảnh tốt hơn, thế nhưng hiện tại họ căn bản không có năng lực này. Mặc dù có chỗ dựa vững chắc là chủ nhiệm Tống, nhưng cũng không thể vừa gặp chuyện đã nhờ người khác giúp đỡ được, vì nếu như vậy đợi đến lúc có nhờ vả gì cấp thiết gì thì lại khó mà mở miệng.
Dù cô không biết một cánh cửa có thể ngăn cản được đám người xấu hay không, nhưng ngữ khí của cô vẫn rất trấn định làm mấy đứa trẻ đều an tâm lại, chỉ có Phó Đam lặng lẽ nắm chặt tay, vì lúc này cậu cảm thấy bản thân bất lực đến xấu hổ, cũng âm thầm thề rằng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ để không ai còn dám ức hiếp họ nữa. Trải qua khổ cực, cậu chàng đã trở nên sớm có ý thức gánh vác trách nhiệm.
Một đêm này ngủ không ngon giấc, vì sau đó lại có mấy người tới khiến cho Lý Mộ Nhiên và bọn trẻ đều bị vây trong trạng thái sợ hãi, đáng mừng duy nhất chính là những kẻ đó tuy ăn nói cục cằn nhưng cũng không phá cửa vào. Cứ lo lắng sợ hãi như thế cho đến sáng, vì thế khi Tiêu Thắng nhìn thấy họ thì tất cả đều có vẻ mặt uể oải, khiến anh không khỏi muốn hỏi một câu, dù sao với tình trạng này ra ngoài không chừng chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Lý Mộ Nhiên chỉ định nói vài câu cho qua, thế nhưng không ngăn được Ngô Tử Nhiên nhanh miệng líu ríu kể hết mọi chuyện khi tối, ngay cả ngữ khí của những kẻ đó cũng bắt chước giống như đúc. Tiêu Thắng nghe xong thì mày rậm nhíu lại, nhưng cũng không nhiều lời mà chỉ theo ý của Lý Mộ Nhiên giúp họ sửa lại cánh cửa, sau đó lấy một khúc cây lớn về đặt bên cạnh cửa, ngoài ra thì không làm gì nữa. Dù sao anh cũng không có quan hệ gì với họ, chẳng qua chỉ là nghe lệnh chú ý đến họ, khi có vấn đề gì quan trọng mới đưa tay giúp đỡ mà thôi, vì thế khi anh giúp đỡ như thế này đã là rất tốt rồi. Đã có chí khí muốn dựa vào chính mình để sống sót thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt gặp phải những chuyện phiền phức này.
Cũng may Lý Mộ Nhiên cho đến giờ chưa từng trông cậy vào người khác, chờ Tiêu Thắng đi rồi mới dặn bọn trẻ ở nhà, còn mình thì cầm đao tới căn phòng cách đó mấy gian. Tối qua nhiều người đến đây, càng nhiều người thì bí mật càng khó giữ, dĩ nhiên cô nghe ra nguyên nhân gây ra mầm tai hoạ này.
Tiếng động vang lên như có động đất, cửa bị đá văng làm vài người phụ nữ đang sưởi ấm trong phòng và những người phụ nữ đang ngủ bù bị dọa nhảy dựng lên, đồng loạt nhìn về hướng cửa.
“Tôi tìm Tiểu Phượng Kiều, người không liên quan thì tránh ra, nếu không đừng trách đao trong tay tôi không có mắt.” Lý Mộ Nhiên lạnh lùng nói, ánh mắt nhanh chóng hướng về mục tiêu là một người phụ nữ mặc áo bành tô in hình ca-rô bẩn thỉu. Lúc trước chẳng qua không để ý tới ả, không nghĩ tới lại bị ả âm thầm đâm sau lưng, người như vậy nếu không dạy dỗ, sau này không biết còn gặp phải bao nhiêu chuyện thị phi nữa.
Cô đã giết qua không ít zombie nên trên người mang theo sát khí, lúc này đang trừng mắt giận dữ, đừng nói là phụ nữ mà ngay cả đàn ông nhìn cũng sẽ thấy run sợ, vì thế cô vừa mới nói xong thì những người phụ nữ vốn còn ngồi vây quanh bếp lửa liền ào ào lui ra, chỉ chừa lại một mình Tiểu Phượng Kiều ngồi ở giữa.
“Này này, mày muốn làm gì? Mày đừng làm bậy nha. Tao nói cho mày biết, tao quen anh Lâm đó, tao còn quen biết không ít người lợi hại…” Tiểu Phượng Kiều sợ đến choáng váng, theo bản năng lui về phía sau, kết quả làm băng ghế đang ngồi lật chổng vó, người thì ngã ngồi trên mặt đất. Hình tượng hoàn toàn đối lập với lời nói làm cho người ta thấy rõ ả chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Phàm là người có chút đầu óc đều biết rõ, không ai sẽ vì một người phụ nữ chỉ cần mấy cái bánh bích quy là có thể ‘chơi’ mà ra mặt. Cùng là phụ nữ nhưng nếu dám cầm đao liều mạng với đám zombie thì càng có thể được những người đàn ông khác tôn trọng.
Lý Mộ Nhiên không trả lời, gương mặt lạnh lùng tiến lên túm lấy tóc ả rồi kéo ra bên ngoài.
“Mày muốn làm gì? Đánh chết người rồi, ối, cứu mạng… á …” Hai tay Tiểu Phượng Kiều quơ loạn, chân đạp lung tung giãy giụa không muốn bị kéo ra ngoài, miệng không quên lớn tiếng gào khan.
Lý Mộ Nhiên là người dị năng, tuy dị năng đó không thuận tiện sử dụng nhưng vì thể chất cũng được cải biến nên sức lực lớn hơn người bình thường, dĩ nhiên không để loại phụ nữ không đầy đủ dinh dưỡng này vào mắt, hai ba cái đã lôi ả ra ngoài. Lúc này lại đúng là thời điểm mọi người ra ngoài tìm kế sinh nhai trở về căn cứ, cộng thêm những người không ra ngoài thì chẳng mấy chốc đã xúm lại một đống người, trong đó hạng người gì cũng có, thậm chí có cả những người đã đến gõ cửa phòng Lý Mộ Nhiên tối qua. Mấy đứa Trương Duệ Dương cũng trộm theo đi ra, đứng ở bên cạnh cô.