Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Lý Mộ Nhiên vốn chỉ muốn chuyển đề tài, không phải thật sự cần tin tức hữu dụng gì cho nên cũng không thất vọng.
Xe chạy lắc lư trên quốc lộ phủ đầy vết rạn, rãnh, hố, lăn nhanh hướng về phía thủ đô, vô số lần chiến đấu với thực vật biến dị hay zombie đã để lại trên thân xe những vết tích anh dũng lớn nhỏ xứng đáng, dấu vết sửa chữa trải rộng thân xe, đừng nhìn nó chạy giống như lão già gần đất xa trời tùy thời tan nát, trên thực tế khi chân chính gặp nguy hiểm, khả năng chống chịu của nó vượt xa những chiếc xe vừa xuất xưởng từng kiêu ngạo vì chất lượng tráng niên.
Trên xe có ba mươi mấy người nhưng chỉ có Dư Kiến Quân nói chuyện lúc to lúc nhỏ, ô tô chạy phát ra tiếng ồn, hòa tan một chút cảm giác áp lực nặng nề khi đi đường.
Trương Duệ Dương ôm Ú Ú trong ngực, say sưa nghe ông nói, cũng không biết có nghe hiểu thật không nhưng mà so với người khác thì tập trung hơn nhiều, cũng có thể nói nhóc là người nghe chăm chú nhất, vì thế ánh mắt Dư Kiến Quân nhìn nhóc càng ngày càng có xu hướng hiền lành, hòa ái.
Nếu như là trước tận thế, hành trình như vậy tất nhiên sẽ làm hầu hết người đi mệt mỏi muốn ngủ nhưng hiện tại cho dù buồn tẻ nhàm chán hơn nữa, cũng không ai dám thả lỏng cảnh giác chút nào, bởi vậy khi những sinh vật biến dị ngoại hình kỳ quái đánh lên xe lập tức liền bị phát giác.
“Mọi người sẵn sàng, chuẩn bị chiến đấu!” Người đàn ông ngồi ghế phó lái hô to, đồng thời nói với tài xế “Lao qua đi!” Mỗi khi bị bầy zombie hay động thực vật biến dị công kích, nếu có thể đi tiếp thì phải chạy thật nhanh, không đến mức bất đắc dĩ sẽ không dừng lại đấu chính diện.
Nhưng vào lúc này đây có rất nhiều người đều cảm thấy không ổn, bởi vì thứ tấn công xe bọn họ không chỉ là một con động vật biến dị mà là một đám. Mỗi một con đều cao lớn như chó hoang, bốn chân lại có lớp màng lớn, trên lưng dày đặc mụn nước xấu xí như là con cóc phiên bản lớn hoặc như là con cóc lai dơi, nó có thể bay ở độ cao thấp, rơi xuống trên xe khiến xe lõm vào một hố.
Tất cả mọi người cầm vũ khí, tay kia thì bám vào lưng ghế để tránh chiếc xe xóc nảy và mình không bị văng ra, còn phải cảnh giác sinh vật biến dị có thể chui vào xe bất cứ lúc nào. Lý Mộ Nhiên gọi mấy đứa trẻ lại bên mình, để nếu có chuyện còn kịp thời cứu.
“Fuck!!” Lái xe kêu to, kính chắn gió bị lưỡi của con cóc bắn ra tạo thành lỗ thủng, nếu không phải hắn ta nghiêng đầu tránh nhanh chỉ sợ trên trán sẽ có thêm một lỗ như trên kính thuỷ tinh vậy.
Cùng lúc đó, trần xe và hai bên thùng xe cũng bị đâm xuyên, chỉ giây lát đã thủng lỗ chỗ như tổ ong, cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn, gió lạnh mang theo mùi tanh hôi vù vù thổi vào bên trong, cùng với đó là càng nhiều con cóc biến dị va chạm vào chiếc xe đang chuyển động khiến nó chấn động dữ dội giống như tùy thời đều sẽ vỡ nát. Mọi người vì tránh né đầu lưỡi xuất quỷ nhập thần mà ngay cả sắt cũng có thể xuyên qua không thể không đè thấp thân thể nằm trên lối đi nhỏ giữa xe.
“Mẹ nó! Mọi người cẩn thận, thứ này có thể ăn mòn!” Một người nhanh tay, cắt đứt một đầu lưỡi tanh hôi, không nghĩ khi đầu lưỡi kia rơi xuống sàn xe lại nhanh chóng ăn mòn cả kim loại.
Hắn vừa dứt lời, xe xì một tiếng ngừng lại.
“Đệt, làm cái gì? Lúc này tự dưng dừng xe?” Bởi vì bất thình lình phanh lại thiếu chút nữa người lăn vào nhau nên họ chửi ầm lên.
“Mẹ nó, mày nghĩ ông muốn à? Lốp xe bị hư rồi!” Lái xe chính nén giận, nghe vậy lập tức mắng “Xuống hết đi! Nhanh chóng xuống xe, trễ nữa đều bị chôn cùng chiếc xe này mất!”
Trên thực tế, không cần hắn gọi cũng không ai muốn tiếp tục ở trong xe. Ban đầu bởi vì người không ngồi đầy xem như không gian rộng rãi nhưng khi gặp phải nguy hiểm thì lập tức trở nên bó tay bó chân, muốn dùng vũ khí đều phải băn khoăn có làm bị thương người bên ngoài hay không, mà khi bị bên ngoài công kích lại thấy không có chỗ né hoặc né tránh cực kỳ khó khăn. Bởi vậy khi lái xe mở cửa, mọi người liền ào ra, cho dù thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng kêu thảm thiết làm cho lòng sợ hãi cũng không có biện pháp ngăn cản mọi người.
Lý Mộ Nhiên không muốn xuống xe bởi vì khi người khác xuống đã thu hút phần lớn cóc biến dị, công kích đối với chiếc xe đã không còn mãnh liệt như trước, cô chỉ cần mang theo vài đứa nhỏ trốn trong chỗ ngồi là được, so với xuống xe an toàn hơn nhiều lắm. Nhưng cô không dám làm như vậy, bởi vì một khi đám cóc biến dị bị giết sạch sẽ, người may mắn sống sót sẽ bài xích bọn họ, về sau chỉ sợ cũng sẽ không ai chịu cho họ đi nhờ xe. Mà nếu người đều chết sạch thì vài người bọn họ càng trốn không thoát, vì vậy nên làm như thế nào là sự lựa chọn rất khó khăn.
“Nếu là cô, tôi sẽ vứt bỏ thứ này!” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn suy yếu còn kèm theo hai tiếng ho khan, nhưng giữa bốn phía đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết và hỗn độn thì giọng nói này vẫn rất vang khiến cô có một cảm giác hết sức quái dị.
Cô thoáng sửng sốt, Quỷ Bệnh ngồi ở đuôi xe thoải mái mà lướt qua bọn họ xuống xe trước một bước, động tác linh hoạt kia tuyệt không giống người bị bệnh nặng. Mà chính trong một giây này, vốn Trương Duệ Dương đang nắm chặt vạt áo cô đã bị chen qua mà tách khỏi cô một đoạn, ở giữa cách Ngô Tử Nhiên cùng một người khác cũng đi nhờ xe. Cố tình đúng lúc này một cái lưỡi hồng nhạt xuyên qua thùng xe thẳng tắp hướng tới trên người Dương Dương. Lý Mộ Nhiên mắt thấy không kịp kéo nhóc lại, nhất thời ruột gan như muốn nứt ra, hoảng sợ hét lên.
Người đang đứng gần Trương Duệ Dương phản ứng ngược lại rất nhanh, búa trong tay gọn lẹ bổ ra đồng thời tay kia thì kéo Trương Duệ Dương, ai ngờ tốc độ theo không kịp, không chỉ có búa không chém tới mục tiêu mà ngay cả vươn ra tay cũng nắm không được. Trong lòng hắn giật một cái vừa mới chuẩn bị thở dài lui về phía sau tránh đi lưỡi của con cóc để có thể chặn một kích tiếp theo, bất ngờ một thứ gì
đó ‘bịch’ một tiếng rụng bên chân, cúi đầu nhìn kỹ lại thì chính là đầu lưỡi dài tầm nửa mét, mới vài giây đã bị chặt rụng rồi lăn xuống nền.
Ai lại có tốc độ nhanh như vậy? Hắn giật mình mà ngẩng đầu nhìn chung quanh, liền nhìn thấy một cái bóng đen giống như tia chớp lên xuống liên tục tựa như lướt trên gió, nơi đi qua vang lên tiếng xì xèo khủng hoảng, sau đó thùng xe trở nên sáng lên nhờ ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua những lỗ hổng. Mà thằng bé vốn tưởng rằng không thể may mắn thoát khỏi lại thấy nó giống như một con khỉ bám lấy lưng ghế dựa, chỉ vài bước đã lẻn đến phía sau cô gái đang sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mắt tràn đầy tơ máu giống như thật sự đang khóc ra máu, bất chợt cô ôm lấy đứa trẻ giống như tìm lại được báu vật. Chẳng qua chuyện này không liên quan tới hắn, điều hắn chú ý chính là vật còn đang bay lên bay xuống trên xe không chút kiêng nể gì. Nếu hắn không nhìn lầm thì vật đó hẳn là con côn trùng giả chết chuyên nằm trên vai hay trên tay của thằng bé kia.
“Dì ơi, đừng sợ, đừng sợ!” Trương Duệ Dương còn quỳ trên ghế, lực trên tay Lý Mộ Nhiên rất lớn, ôm chặt đến nỗi nhóc suýt không thở nổi, nhưng nhóc có thể cảm giác được thân thể của cô đang run rẩy, cho nên dù không thoải mái cũng không hé răng, mà là dùng bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lưng cô, tựa như khi ba dỗ nhóc vậy.
Tình cảnh trước mắt không cho phép Lý Mộ Nhiên lãng phí nhiều thời gian để bình phục cảm xúc kích động, cô chỉ ôm một lát rồi buông, mặc dù lòng còn sợ hãi nhưng vẫn vỗ vỗ Trương Duệ Dương cổ vũ “Dương Dương làm tốt lắm!” Nếu không phải đứa trẻ có thể tự cứu bản thân, cô cảm thấy mình chỉ sợ sẽ không còn lòng tin để sống tiếp.
Trương Duệ Dương được khích lệ, nhất thời cười híp mắt, cũng không quên Ú Ú đang chém giết xung quanh, nói “Ú Ú mới lợi hại đó dì!”
Sắc mặt Lý Mộ Nhiên trở nên nghiêm nghị, cô biết con côn trùng do Nam Thiệu ấp đá nở ra này không đơn giản, nhưng hôm nay mới chân chính chứng kiến, liên tưởng tới số tinh hạch biến dị lúc trước vô tình nhặt được không cần nói cũng biết do ai làm. Chỉ là thứ này bình thường lười biếng vô cùng, tựa hồ chỉ khi tự thân bị khiêu khích và lúc Trương Duệ Dương gặp nguy hiểm nó mới chịu ra tay, đương nhiên chỉ cần là như thế cũng đã khiến cô tràn đầy lòng cảm tạ.
“Mấy đứa tìm chỗ trốn kỹ, không được đi xuống.” Cô mở miệng nói với mấy đứa trẻ, sau đó buông Trương Duệ Dương ra cầm đao nhảy xuống xe. Ba đứa Phó Đam vừa mới học được giết zombie, bảo tụi nhóc đi giết động vật biến dị kia quả thực chính là đi tự sát. Ban đầu cô muốn đưa bọn nhóc theo bên người, nhưng nhìn tình thế bên ngoài chỉ sợ chăm sóc chúng không được, chẳng thà để bọn nhóc lưu lại trên xe, tuy rằng cũng gặp nguy hiểm nhưng nhẹ hơn khi ở ngoài, có Ú Ú ở trong này canh giữ như thế nào đều tốt hơn xuống xe vài phần.
Phó Đam tuy rằng còn chưa đủ mười bốn tuổi nhưng vóc dáng đã đuổi kịp và vượt qua Lý Mộ Nhiên, đến lúc này liền hiện ra tư thế anh cả, cậu nhét mấy ba lô vào chỗ ngồi phía sau, sau đó cầm đao đứng ở trước tập trung tinh thần, cho dù có cóc biến dị xuyên qua phòng tuyến của Ú Ú thì ít nhất vẫn còn cậu.
Bay vòng vòng trong xe xác định không còn gì khiêu khích nữa, Ú Ú khép lại cánh rơi xuống trước chỗ đám Trương Duệ Dương đang núp, thăm dò tò mò mà nhìn xung quanh, một cái tay nhỏ bé từ phía dưới vươn ra vùi đầu của nó trở về.
“Suỵt — Ú Ú đừng nhìn lén, sẽ bị phát hiện.” Trương Duệ Dương dè chừng nói nhỏ, giống như lại nhớ tới những ngày núp trong hốc khi còn ở thị trấn Vọng Dương.
Ú Ú phút chốc lùi đầu về ngồi nghiêm chỉnh.
Phó Đam nhịn không được nở nụ cười, sau đó rất nhanh liền bị tiếng kêu thảm thiết của người bên ngoài hấp thu lực chú ý, ánh mắt của cậu xuyên qua cửa kính xe vỡ nát, nhìn thấy một người bị đầu lưỡi của con cóc quái dị chém thành hai nửa, trong lòng không khỏi căng thẳng cắn chặt răng nói với Trương Duệ Dương “Dương Dương, em có thể bảo Ú Ú ra ngoài giúp mọi người được không?” Dừng một chút lại nói thêm một câu “Chị Mộ Nhiên ở bên ngoài, nguy hiểm lắm…”
Những lời phía sau chưa kịp nói xong, một bóng dáng nho nhỏ đã chạy xuống xe. Chờ cậu phản ứng lại thì Trương Duệ Dương đã muốn xuống xe, mà theo sát phía sau chính là Ú Ú vốn đã muốn an tĩnh nằm úp sấp trên ghế.
Phó Đam thầm kêu một tiếng hỏng rồi, quay lại la lên với Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác cũng đang định theo xuống “Hai đứa không được ra! Không được gây thêm phiền phức!” Nói xong cầm đao vội vã lao xuống xe, tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé lấp trong thảm cảnh tranh đấu giữa con người và cóc biến dị.
Tình hình bên dưới rất không lạc quan. Cóc biến dị có khoảng trăm con, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân khiến mọi người sứt đầu mẻ trán, mà uy hiếp đối với kinh nghiệm chiến đấu đã xem như cực kỳ phong phú của họ chính là những con cóc đó phun ra đầu lưỡi có tính ăn mòn cùng với dung dịch ăn mòn cực mạnh từ trên lưng. Đáng được ăn mừng đó là mấy con vật này tuy là quần thể tác chiến, nhưng không có bất luận tính tổ chức gì mà là từng con chiến đấu, điều này cũng miễn cho mọi người bị chúng nó cách một khoảng mà làm thành ‘cơn mưa nọc độc’ tạo ra thảm trạng thịt nát xương tan