Edit : Dật Phong
Beta : Yến Phi Ly
Trương Dịch làm cảnh sát nhiều năm, tuy không bằng pháp y có thể thông qua tình trạng thi thể và hoàn cảnh hiện trường để suy đoán sơ bộ thời gian và nguyên nhân tử vong, bị thương trước hay sau khi chết, hay thậm chí khoanh vùng được nghi phạm và cung cấp manh mối phục vụ cho quá trình điều tra, nhưng căn cứ hình dạng vết thương cùng hướng đâm để phán đoán hung khí thì vẫn làm được.
Trong ba cửa hàng bách hóa và các siêu thị trong thành phố bọn họ từng đến, trừ một số ít thi thể chỉ còn lại xương trắng rất có thể do chết từ khi tận thế bắt đầu, số còn lại hầu như đều có cùng tử trạng, toàn bộ là một nhát chém lìa cổ. Vết cắt gọn bằng phẳng, không có dấu vết bị chém nhiều lần hay thịt nát xương vỡ vụn, có thể phỏng đoán hung khí cực kỳ sắc bén, người sử dụng đao hẳn rất thành thạo, khống chế lực và tốc độ đều rất khá. Từ góc độ, lực, cùng với hướng vết thương có thể phán đoán người đó có lúc dùng tay trái, có lúc lại dùng tay phải, rất có thể là một người dùng hai vũ khí, hoặc là nói cùng loại vũ khí cùng chiêu thức.
Phối hợp với tình huống khu bách hóa và siêu thị bị cướp sạch, Trương Dịch cảm thấy khả năng trước khả thi hơn, bởi vì giống như Lưu Hạ, anh nghĩ tới Hàn Linh, cô ta có dị năng không gian cộng thêm khả năng dùng song đao bất phàm. Đối với một người tận sức với việc thành lập căn cứ mà nói, sưu tập lượng lớn vật tư là chuyện rất bình thường, nhưng anh không dám khẳng định trăm phần trăm, hiện trường cũng không có dấu vết của hai người đi theo Hàn Linh. Điều này khiến anh cảm thấy hơi nghi ngờ, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng phán đoán của anh không chính xác hoặc đã quên điều gì đó.
Phán đoán này anh chỉ nói với Nam Thiệu, không nhiều lời với người khác. Dù sao trong tận thế chuyện gì cũng có thể xảy ra, hàng hoá bị người khác lấy hết đó cũng là năng lực của người ta, không oán giận được gì. Về phần công bố chuyện này ra ngoài chỉ tăng phiền toái cho cô gái kia, loại chuyện trái lương tâm này anh nghĩ cũng chẳng bao giờ nghĩ. Nhưng bởi sự việc lần này và phiền toái ở căn cứ Bác Vệ khiến anh nhận ra bọn họ cần có một nơi ở cố định, tận lực thu thập vật tư, nếu không bọn họ có thể sẽ phải đối mặt với nạn đói, tình cảnh bất đắc dĩ rời đi hoặc là bị đuổi khỏi nơi ở tạm thời bất cứ lúc nào. Anh không muốn đến khi Dương Dương trở về, còn phải theo bọn họ không có chỗ ở cố định, lại phải trôi dạt khắp nơi.
“Ý anh là tự thành lập một chỗ tránh nạn của chúng ta?” Nghe xong phân tích của anh, Nam Thiệu trước hết nghĩ đến chính là điểm này, sau đó vô cùng sảng khoái mà gật đầu “Được đó.” Dù sao Trương Dịch muốn làm cái gì, hắn đều sẽ ủng hộ không chút do dự.
Trương Dịch há miệng, phát hiện câu nói kế tiếp không cần nữa, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười “Cậu không thể nghiêm túc lo lắng chút đỉnh sao? Nói không chừng không thể làm được đâu.” Tuy anh đã nghĩ rất kĩ mới đề nghị, nhưng đối phương ngay cả suy nghĩ cũng không cần liền đồng ý, khiến anh cảm thấy thừa sức mà vô dụng.
“Nhất định làm được.” Nam Thiệu cười tủm tỉm đáp lại. Cho dù không thể, hắn cũng sẽ biến nó trở nên khả thi, ai bảo đây là do Trương Dịch đề nghị cơ chứ.
Trương Dịch vỗ trán, lập tức cảm thấy hơi bất đắc dĩ mà nở nụ cười, trong lòng lại ấm áp, bình yên nói không nên lời, anh biết bất kể mình muốn làm cái gì, xảy ra chuyện gì, đối phương đều sẽ luôn làm bạn bên người.
Nam Thiệu rất thích nhìn Trương Dịch cười như vậy, giống như hết cách đối với mình rồi lại nguyện ý dung túng, điều này làm hắn cảm thấy cả trái tim như muốn tan ra, không khỏi giang hai tay ôm lấy người đàn ông ấy, cằm đặt trên bờ vai gầy yếu nhưng vững chắc, ánh mắt nhìn theo hướng tuyết bay tán loạn, thâm thúy mà ngọt ngào, chậm rãi mở miệng, thanh âm nhu hòa trầm thấp giống đàn vi-ô-lông “Chỉ cần ở cùng anh, đi nơi nào cũng được, chuyện gì cũng làm được.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Trương Dịch cảm thấy bên tai hơi nóng lên, đối mặt lời nói giống như lời tâm tình này thật sự anh không biết nên đáp lại như thế nào, đơn giản giữ yên lặng, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương đang giúp mình xua tan lạnh lẽo. Gió lạnh lùa qua, có người kề bên cũng là một loại hạnh phúc.
Giống như Nam Thiệu đoán, chưa đến hai ngày căn cứ liền tuyên bố một loạt điều lệnh mới, trong đó thay đổi rõ ràng nhất chính là người sống sót lần đầu tiến vào căn cứ cần giao nộp một nửa số vật tư mang theo, phí dừng chân thì tính riêng, cư dân trong căn cứ ra ngoài săn bắn trở về cũng phải nộp lên một phần ba thu hoạch. Quân đội công bố tuyển người dị năng và nhân tài có kĩ năng đặc biệt, sau khi qua xét tuyển thì sẽ nhận vào. Bắt đầu từ hôm đó, mỗi cư dân phải thay phiên sung quân, tham dự nhiệm vụ thu thập thức ăn, đồ dùng, dọn dẹp zombie và sinh vật biến dị cùng hàng loạt các nhiệm vụ khác của căn cứ.
Mà cùng lúc đó, đám người Nam Thiệu, Kiều Dũng cũng nhận được lời mời từ bộ tư lệnh, hy vọng bọn họ có thể gia nhập quân đội giữ gìn an toàn căn cứ cùng phát triển lực lượng. Tuy rằng mọi người đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi mọi việc xảy ra như dự đoán vẫn cảm thấy chút kinh hãi và uể oải, đặc biệt là người thường trong đội cảm xúc càng thêm rõ ràng. Phải biết một khi Kiều Dũng, Nam Thiệu và những dị năng rời đi, cũng có nghĩa đội ngũ này sẽ tan vỡ, cho dù những người còn lại vẫn cùng một chỗ nhưng thực lực cũng sẽ giảm mạnh, đừng nói ấm no chỉ sợ đến chỗ ở cũng không bảo đảm.
“Mọi người cùng nhau đi đến hiện tại cũng không dễ dàng, trước mắt có nơi nào tốt thì đi đi. Đều là vì sống sót, không ai trách mọi người đâu.” Mọi người lần thứ hai tụ tập lại một chỗ, Kiều Dũng xoa mái tóc ngắn, sắc mặt phiền não nói với vài người dị năng sót lại trong đội.
Nhất thời không ai nói chuyện, ấm nước trên bếp lò phun hơi qua lỗ thoát khí, chị Hoa từ trong đám người đi lại đây, xách ấm lên rót vào mấy ly chứa lá trà, Văn Bân vươn tay cơi bếp, khói xám bốc lên tán vào không khí, sặc mũi nhưng lại mang theo ấm áp.
Đa số ánh mắt mọi người hướng lại đây, nhìn lá trà trôi nổi trong chén thuỷ tinh trong suốt, sau đó có người nói cảm ơn, vươn tay cầm lấy nhưng cũng chỉ cầm ủ ấm tay chứ không uống. Qua một phút đồng hồ hoặc là càng lâu hơn, Hoàng Sư Giác mở miệng “Đội trưởng Kiều, Nam thiếu, hai người có đi không?” Anh ta vốn đi theo đám người Vương Viễn Uy, sau này mới gia nhập đội tại huyện Tử Vân, lúc ấy bị zombie cắn nên thức tỉnh dị năng hệ thủy, bình thường rất kiệm lời, quan hệ với ai cũng không tốt, nhưng làm việc lại có nguyên tắc của mình. Lúc trước là đám Kiều Dũng cứu bọn họ,
sau lại là Trương Dịch và Nam Thiệu mở miệng, giúp những người bị thương không bị đào thải, do đó có cơ hội sống sót, cho nên khi đến căn cứ Bác Vệ, anh ta không rời đi như Tưởng Khoa, cho dù dị năng hệ thủy càng được căn cứ hoan nghênh hơn.
Bị hỏi, Kiều Dũng cười ha ha, không mấy hứng thú nói “Tôi với Thạch Tam không kiên nhẫn bị người khác quản lí, không đi.”
“Không đi.” Nam Thiệu càng rõ ràng, ngay cả cớ cũng lười tìm.
Hai người nói xong, không ít người đều lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào. Kiều Dũng, Thạch Bằng Tam, Nam Thiệu và Trương Dịch, bốn người bọn họ là trụ cột của đội, bọn họ không đi, đội ngũ sẽ không tan rã.
Hoàng Sư Giác nhận được đáp án, gật đầu không nói nữa, hiển nhiên đã có quyết định.
“Nếu làm việc cho họ Giang, tôi sợ mình chết cũng không biết tại sao.” Lưu Hạ vừa nói vừa nhìn Nam Thiệu, hiển nhiên ám chỉ việc Nam Thiệu chịu nhục lúc trước. Tính tình Lưu Hạ yêu ghét rõ ràng, lúc trước thấy Tưởng Khoa là dị năng hệ phong giống anh, tính cách lại ngại ngùng thẹn thùng liền hết sức giúp đỡ, không hề keo kiệt mà truyền dạy hết phương pháp dùng dị năng bản thân lĩnh hội được trong vô số lần chiến đấu. Sau khi đến Bác Vệ, Tưởng Khoa lại gia nhập đoàn đội khác khiến anh tức giận một thời gian, tiếp đó ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, đối phương chào hỏi với bọn họ, đừng nói đáp lại, ngay cả đuôi mắt anh cũng không muốn liếc một chút. Với tính tình như thế sao có thể chấp nhận làm tay sai cho chú cháu họ Giang.
Anh nói hết lời, vài người dị năng khác trong đội cũng sôi nổi tỏ thái độ, không một ai muốn rời đi. Nhưng cũng phải nói, nếu muốn đi bọn họ đã sớm đi rồi, hiện tại lại chưa đến tình trạng khốn cùng, ai còn có suy nghĩ đó. Mà nghĩ kĩ, cho dù bọn họ thực sự gia nhập quân đội, so với Giang Vệ Quốc cũng sẽ có chênh lệch, nhiệm vụ nguy hiểm sẽ rơi xuống người họ đầu tiên, lại không thể từ chối mà phúc lợi được hưởng lại xếp sau.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người có thể nghĩ đến vậy, cho dù nghĩ đến thì so với điều kiện hấp dẫn quân đội tung ra lại chẳng là cái gì. Cho nên đám Kiều Dũng bên này tuy không có động tĩnh gì nhưng bởi vì điều lệnh mới khiến người dị năng sôi nổi lo phát triển tiền đồ, dẫn đến thực lực các đoàn đội khác xuống dốc không phanh, thậm chí giải tán, không ít người chưa thức tỉnh, biến dị, thậm chí người dị năng không muốn gia nhập quân đội hay năng lực yếu kém đều bởi vậy mà lọt vào khốn cảnh.
Kiều Dũng sớm đã dự liệu được loại tình huống này, không muốn gia nhập quân đội càng không muốn làm tay sai cho chú cháu họ Giang, cho nên sau khi xác định suy nghĩ của đám dị năng trong đội, liền bắt đầu thương lượng chuyện rời khỏi Bác Vệ. Nhưng có vài chuyện không dễ làm, đó là không thể báo cho Lý Mộ Nhiên với cục thịt Trần vẫn đang lưu lạc bên ngoài.
“Rời khỏi Bác Vệ chúng ta phải đi đâu? Không chừng các căn cứ khác cũng giống thế này, thậm chí có khi còn tệ hơn. Hiện tại hỗn loạn như vậy, xăng chỉ sợ không kiếm được, muốn chạy xa một chút cũng khó.” Vương Viễn Uy hỏi, những người đi theo anh ta người chết người rời đi, trừ Trần Vi ra thì cũng chỉ còn lại Hoàng Sư Giác cùng với một người thường tên Tôn Chu, mà bản thân anh ta cũng trở nên càng ngày càng trầm mặc, ổn trọng.
Hai ngày trước Trương Dịch đã đề cập với Kiều Dũng, cho nên khi nghe được vấn đề này, Kiều Dũng cũng suy tư đáp lại “Mọi người đều đã trải qua không ít chuyện, nên biết hiện tại xã hội loạn thế nào, căn cứ cũng không vững vàng, theo ý tôi chúng ta nên tìm nơi tương đối an toàn bí mật, xây dựng một chốn dừng chân vững chắc, không cần đem tinh hạch lương thực vất vả kiếm được nộp lên một nửa, chính mình giữ lại chính mình ăn. Thức ăn, đồ dùng tiết kiệm được cũng sẽ nhiều một chút, như vậy cho dù gặp phải tình huống giống lần này cũng không đến mức luống cuống.”
Chuyện hắn nói chính là khu bách hóa và siêu thị bị càn quét đến một hạt thóc cũng không còn. Tuy rằng đi theo căn cứ cũng không phải không có giải pháp, vả lại nhiều người sức lớn, hai bên giúp đỡ cho nhau, phương pháp cũng nhiều, khả năng sinh tồn hẳn cao hơn một chút nhưng nhiều người lắm thị phi, bên trong quanh quanh quẩn quẩn lục đục với nhau là tránh không được. Nếu thực sự gặp phải tình cảnh cạn kiệt thức ăn, đối mặt tử vong, kẻ phải đương đầu trước tiên chính là những người ở tầng dưới chót. Sinh tồn đã đủ gian nan, cho dù là Trương Dịch hay Kiều Dũng đều không muốn phí sức tranh đấu. Đó cũng là nguyên nhân vì sao khi Trương Dịch nói ra, Kiều Dũng không suy nghĩ nhiều liền tán thành.
“Giống như ở huyện Tử Vân?” Việc này là Trương Dịch, Nam Thiệu và Kiều Dũng lén lút thảo luận, chưa từng lộ ra, những người khác cũng không biết, nghe Kiều Dũng nói, Hùng Hóa trước hết nghĩ đến cái này.
Kiều Dũng sờ sờ đầu, chép miệng gật đầu “Cũng không khác lắm.” Lúc trước ở khách sạn vẫn luôn muốn tìm căn cứ tị nạn, ai ngờ đi một vòng, lại muốn trở lại hình thức khi ấy, bản thân hắn ngẫm lại đều cảm thấy có chỗ không đúng, cho nên lại thêm một câu “Lúc này có hơi khác đôi chút.”
Khác thế nào hắn chưa nói. Hùng Hóa cũng không tiếp tục hỏi, anh chẳng qua là muốn biết rõ ràng là hình thức gì mà thôi, cụ thể thế nào đúng là không quan tâm. Anh không thích suy nghĩ nhiều, có thể ăn no bụng ngủ ngon giấc là được. Mà những người thường khác lại càng không có ý kiến gì, tất cả mọi người rất rõ ràng với năng lực của Kiều Dũng và Nam Thiệu, cho dù đi đến căn cứ khác cũng có thể sống tốt, nhưng hiện giờ lại có quyết định như vậy, chỉ sợ có nguyên nhân rất lớn là vì bọn họ. Nếu có thể lựa chọn, không ai muốn bị xem như trâu chó rồi bị đẩy lên làm vật hy sinh đối mặt với zombie và sinh vật biến dị, cho nên bọn họ nhất trí duy trì trầm mặc xem như ủng hộ.