Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Tiểu đội mười người của Tiểu Lâm Tây đang tuần tra cách tường phòng ngự 5m, sau khi gặp một tiểu đội khác chào hỏi nhau xong liền đi qua tiếp tục nhiệm vụ của từng người.
Tiểu Lâm Tây tên thật là Trần Trường Lễ, lớn lên mắt nhỏ môi dày, mũi cao ngất, tính tình thật thà chất phác và ngay cả cách ăn nói cũng vậy. Bởi vì quê quán ở một thôn núi nhỏ xa xôi thuộc tỉnh Lâm Tây, lại kèm theo cái giọng địa phương đặc sệt sống chết không sửa nổi cho nên bị các chiến hữu trực tiếp đặt cho cái biệt hiệu Tiểu Lâm Tây. Cậu được ông nội nuôi lớn, sau khi ông nội qua đời mấy năm, cậu đi theo cha ruột mẹ kế thiếu chút nữa bị giày vò đến chết, vất vả chịu đựng đến khi thành niên, tòng quân mới một năm nhưng bởi vì môn bắn súng quá xuất sắc nên được tuyển vào đại đội trinh sát, kết quả khi còn đang huấn luyện, tận thế liền xảy ra.
Vận may của cậu không tệ lắm, tuy rằng không thức tỉnh dị năng nhưng cũng không bị zombie hóa, khi chạy theo mấy chiến hữu may mắn còn sống ra bên ngoài thì gặp được huấn luyện viên, sau đó theo huấn luyện viên đầu quân cho Tống Nghiễn. Ngay cả thân phận của Tống Nghiễn là gì, cậu cũng chẳng biết rõ, dù sao cậu không tính về quê, chỉ cần có cơm ăn, có thể sống sót, còn được ở cùng với đồng đội, với cậu mà nói chính là chuyện tốt nhất rồi, còn lại đi đâu cũng được.
Thời gian hiện trên đồng hồ là 7 giờ 55 phút, nhưng buổi tối ở tận thế rất thâm trầm, nếu không phải trong doanh trại thỉnh thoảng có những điểm sáng nhỏ cùng với tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền ra thì đội ngũ của bọn họ giống như đang đi sâu vào trong địa ngục vậy.
Vì để giữ vững tinh thần và thể lực cho tất cả mọi người vào ngày hôm sau, cộng thêm hiện tại nhân lực đủ cho nên việc gác đêm được sắp xếp 2 giờ một vòng, mỗi vòng có 10 tiểu đội đi tuần, tiểu đội của Tiểu Lâm Tây được phân vào vòng đầu tiên. Sau khi thay ca có thể trở về đun nồi canh uống cho ấm cơ thể rồi được ngủ no một giấc.
Đã quen với việc buổi tối ở tận thế tĩnh lặng như thể tất cả mọi thứ đã tiêu vong, đối với bọn họ mà nói, tĩnh lặng chính là an toàn, trong lúc này không ai chờ mong sự náo nhiệt cả. Im ắng cũng được, hoang vắng cũng tốt, không sao cả, chỉ hy vọng có thể thuận lợi trôi qua ngày hôm nay.
Mắt thấy sắp đổi ca trực, tuy mọi người vẫn duy trì cảnh giác nhưng tâm tình cũng đã nhẹ nhàng hơn, bởi vì tường phòng ngự đã được sửa xong, trừ khi có động vật biến dị biết bay, nếu không cho dù là zombie đột kích như nước lũ cũng có thể cản được một lúc lâu, đủ để bọn họ thông báo cho những người khác hoặc là rút lui.
Nhưng chuyện xảy ra chính ngay thời khắc này, tại thời điểm tất cả mọi người cho là không thể nào.
Tiêu Thắng tới nơi còi cảnh báo phát ra, phát hiện tình huống không nguy cấp như anh suy nghĩ, không có zombie, không có sinh vật biến dị tập kích, cỏ mọc trong doanh trại rất yên lặng, tuyết đang rơi rất lớn, rất nhanh thôi là có thể chôn vùi hết thảy mọi dấu vết. Trong ánh đèn pha sáng ngời chiếu xuống, có thể nhìn thấy được mấy thi thể nằm ven tường phòng ngự, hộp sọ bị vỡ nát, khuôn mặt vặn vẹo, gần như không nhận ra nổi diện mạo vốn có. Ở đây đã tụ tập không ít người, vẻ mặt ngưng trọng bi thương. Cường độ tuần tra trong doanh địa đã tự động tăng cường, 10 tiểu đội vốn gác đêm vòng thứ hai cũng đã gia nhập ngay tức khắc.
“Sao lại thế này? Là thứ gì làm?” Tiêu Thắng đi qua, vừa ngồi xổm xuống xem tình huống người chết vừa hỏi.
Bởi vì thời tiết rét lạnh, thi thể đã cứng đờ nhưng quần áo vẫn hoàn chỉnh, ngoài phần đầu ra thì không có vết thương ở chỗ khác. Tiêu Thắng loại trừ khả năng zombie làm bậy đầu tiên, chuyển nghi ngờ sang sinh vật biến dị, bởi vì zombie không có khả năng buông tha thịt người tươi mới mà chỉ giết chóc cho vui thế này. Có điều câu trả lời của người lính canh gác đã khiến anh phải chấn động.
“Là Tiểu Lâm Tây phát hiện đầu tiên.” Người đàn ông đứng bên cạnh nói, sau đó nâng tay vẫy vẫy một cậu chàng khoảng mười tám mười chín tuổi cách đó không xa, kêu: “Tiểu Lâm Tây, cậu lại đây nói tình huống lúc đó cho anh Thắng biết đi.”
Tiểu Lâm Tây nghe vậy thu hai tay nắm ở trên hông, chạy chậm qua đây, khi tới trước mặt hai người, giậm chân đứng nghiêm chào, “Huấn luyện viên!” Mắt cậu đỏ hồng, hiển nhiên là vì đồng đội tử vong mà đau khổ không kìm được.
Tiêu Thắng đã kiểm tra xong, đứng lên, nhấc tay đáp lễ, “Nói đi.”
Tiểu Lâm Tây lập tức khàn
giọng kể lại tất cả chuyện xảy ra lúc đó. Thì ra vào thời điểm bọn họ chuẩn bị thay ca, bên ngoài tường phòng hộ đột nhiên truyền tới tiếng động, không đợi bọn họ thấy rõ là cái gì, một bóng đen từ bên ngoài đột nhiên vọt tới, vung một trảo bóp nát đầu đội trưởng của tiểu đội gần đó nhất, cũng từ trong đó móc ra tinh hạch rồi nhét vào miệng. Đối với đám người Tiểu Lâm Tây mà nói, trải qua một năm tôi luyện tàn khốc ở mạt thế, chiến đấu đã trở thành bản năng của bọn họ, cho dù cảnh tượng có khiến bọn họ khiếp sợ hay phẫn nộ thế nào đi nữa cũng không ai run rẩy cả, trong nháy mắt bóng đen kia xuất hiện công kích, súng của Tiểu Lâm Tây liền vang lên, theo sau là đạn cùng dị năng của các đồng đội hướng về phía thứ kia.
Theo lý, với tài nghệ cùng sự phối hợp của bọn họ lại thêm có súng đạn trong tay, có gặp zombie gấp mười lần cũng không sợ, kể cả là động vật biến dị, chỉ cần không quá lợi hại thì bọn họ cũng có thể ứng phó được, sẽ không chịu tổn hại quá lớn.
Nhưng tốc độ của thứ này cực kỳ nhanh, cho dù bọn họ phản ứng không tính là chậm, dị năng và đạn vẫn rơi vào khoảng không, cho dù có đánh trúng thì dường như cũng không tạo thành bất kì tổn thương gì cho nó, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi lại có hai người dị năng bị bóp nát đầu.
“Quân khốn khiếp kia ức chết dị năng rầu! Cả nhóm đội trưởng đều bị hại!” Tiểu Lâm Tây lau nước mắt, mang theo tiếng nức nở mà gào khóc. Thì ra thứ kia sau khi giết chết năm người dị năng trong đội xong liền nhảy ra khỏi tường, thoắt một cái chui vào bóng đêm. Thời gian vào ra không tới một phút, đừng nói là truy đuổi, ai mà phản ứng chậm, chỉ sợ ngay cả dáng vẻ nó thế nào cũng không nhìn được.
“Có thấy rõ là thứ gì không?” Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Thắng trở nên nặng nề nghiêm túc. Thân thủ những người trong đoàn xe anh nắm rất rõ, vậy mà ngay cả lực đánh trả lại cũng không có, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Nếu thật sự lợi hại như vậy thì anh không thể không lo lắng cho hai người Tống Nghiễn còn chưa trở về kia.
“Là cái đen tuyền! Bà nội nó, to cỡ này này, bắn cũng bắn chả trúng!” Tiểu Lâm Tây vừa khoa tay múa chân diễn tả vừa nói, nước mắt rơi từng giọt, nước mũi chảy ròng ròng. Trước đấy còn có thể miễn cưỡng dùng lẫn lộn giọng Lâm Tây xen với tiếng phổ thông, sau đó dưới cơn bi phẫn liền thành hẳn tiếng bản địa.
Tiêu Thắng đau đầu không thôi, nhịn không được khẽ quát: “Nói tiếng người!”
Không phải anh kỳ thị đâu nhưng thật sự là nghe không hiểu được, tâm tình lại khó chịu tới cực điểm, nào có nhẫn nại để đoán từ nữa.
Tiểu Lâm Tây hít nước mũi, há miệng thở dốc, sững sờ không phát ra tiếng được, có vẻ không nói được nữa rồi. Người bên cạnh không nhìn nổi nữa, vội thay lời: “Cậu ta nói đó là một thứ đen xì cả người trơn nhẵn, chỉ tấn công người dị năng. Tôi cảm thấy đó có thể là zombie biến dị.”
Chỉ là một kẻ nào đó hoặc là zombie biến dị đã khiến năm người dị năng mất mạng, mà bên này có mười người, còn thêm một tiểu đội khác chạy tới nữa, thế nhưng ngay cả góc áo của nó cũng không chạm vào được, tốc độ như vậy… Tiêu Thắng nhắm mắt lại mở ra, quyết đoán hạ lệnh: “Đưa bọn họ vào trong, ngày mai an táng. Nhiệm vụ tuần tra hủy bỏ, tất cả mọi người dọn đến căn nhà cạnh Trung tâm y tế xã, không được phân tán, không được tự tiện hành động! Tất cả chờ đến khi trời sáng rồi nói sau.”
Bóng tối không ảnh hưởng gì đến zombie và động vật biến dị, nhưng đối với hoạt động của con người thì tạo chướng ngại rất lớn, lúc này mà ra ngoài lục soát tìm thứ kia thì cũng không phải lựa chọn sáng suốt.
Sắp xếp xong, anh giữ lại Tiểu Lâm Tây và vài người còn lại trong tiểu đội bọn họ, đi theo anh trở về chỗ ở của đám Trương Duệ Dương, chuẩn bị dò hỏi lại kĩ càng tỉ mỉ tình hình lúc đó.