Edit: Yến Phi Ly
Qua khỏi cầu lớn, đi hai dặm theo đường lớn sẽ gặp một khúc ngoặt, tạo thành khúc ngoặt là một ngọn núi đá. Dưới chân núi có một ngôi làng nhỏ, trong làng ước chừng có khoảng hai đến ba trăm hộ dân. Trước tận thế, dân làng đều xây nhà sát hai bên đường, đa phần đều là kiểu nhà hai tầng nhỏ sơn một màu có cửa chính đóng kín, có nơi mở tiệm bán lẻ, hàng sửa xe rửa xe, quán cơm, tiệm tạp hóa, v…v, cuộc sống rất không tồi.
Nhưng hiện nay những ngôi nhà kia đều bị đánh cướp chỉ còn dư lại một lớp xi măng trơ trọi, run run rẩy rẩy bị đám thực vật biến dị quấn lấy, trên đỉnh chất chồng tuyết trắng, gió lạnh chui qua những kẽ hở, như là có ai ở nơi đó gào khóc thê thảm.
Sau lưng cách ngôi làng khoảng hai dặm là dãy núi, không cao lắm nhưng cơ hồ đều là núi đá. Trước tận thế ngay cả cây cỏ đều không phát triển tươi tốt được, sau tận thế tựa hồ cũng không phải nơi được thực vật biến dị yêu thích, trọc lốc đến nỗi cả tuyết cũng chẳng đọng lại.
Binh lính của căn cứ Bác Vệ khí thế hung hăng mà đuổi theo, rồi lại mê man thất vọng chậm rãi trở về, chờ khi con đường trước ngôi làng khôi phục lại vẻ yên tĩnh thì trời đã chập choạng tối.
Trên núi đá thò ra một đầu người, sau đó là người thứ hai, người thứ ba…
“Họ đi rồi, chúng ta có cần nhanh chóng rời đi không? Ngày mai họ nhất định sẽ tìm tới.” Gương mặt với hàng ria mép của Kiều Dũng lộ ra, hắn híp mắt nhìn một lát rồi xoa xoa hai bàn tay cóng lạnh cứng ngắc.
Hóa ra trước đó Thẩm Trì đã bảo Lý Mộ Nhiên theo dõi tung tích chiếc xe đi đường tắt về căn cứ Bác Vệ kia rồi dừng lại bên dưới vách núi, người ở bên trong trực tiếp tay không leo lên vách đá. Cũng không lâu lắm, cửa lớn của căn cứ Bác Vệ mở ra, binh lính không làm nhiệm vụ đều võ trang đầy đủ mà kéo ra ngoài, truy đuổi theo hướng bọn họ đã đi. Tất cả những điều này đều bị Lý Mộ Nhiên quan sát rõ rồi thông báo, cho nên khi vừa mới qua cầu lớn, sau khi hai nhóm hội hợp, thông báo tình cho nhau xong bèn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Truy binh đến rất nhanh, không có nhiều thời gian cho họ từ từ suy nghĩ kế hoạch chu đáo. Trên đường có tuyết đọng và thực vật biến dị, nếu dừng lại để xử lý thì tốc độ xe sẽ chậm lại, dù cho dốc hết tốc độ cũng vô dụng, bị truy cản là chuyện một sớm một chiều. Cho nên sau khi thoát ly tầm mắt đám người đóng giữ bên đầu cầu, Thẩm Trì bèn dứt khoát cho mọi người xuống xe, ngoại trừ tài xế và Lý Mộ Nhiên. Những người khác sẽ mang theo toàn bộ súng đạn rồi trốn lên núi đá phía sau ngôi làng, ở phía trên cấp tốc dựng lên một tuyến phòng ngự đơn giản bí mật mà lại rất có uy lực, cho dù bị phát hiện, tin rằng họ cũng có thể làm cho đối phương biết khó mà lui.
Đương nhiên, xóa đi dấu vết mọi người dừng lại là chuyện nhất định phải làm, mà việc này thì Kiều Dũng, Thạch Bằng Tam cùng với đám Thẩm Trì đều vô cùng có kinh nghiệm. Có thể giảm thiểu tối đa khả năng bị phát hiện đối với bọn họ đương nhiên là chuyện tốt, dù sao ai cũng không muốn nổ ra cuộc đối đầu vô nghĩa, đặc biệt là với đồng loại vốn đã bắt đầu khan hiếm. Bất kể ai thắng ai thua, tử thương khẳng định không thể thiếu.
Còn bên kia, xe thì lại được tài xế tiếp tục lái thẳng về phía trước, mở ra con đường trong đám thực vật biến dị bắt đầu dày đặc. Khi mà không xử lý và không có cách nào tiến lên được nữa, tài xế lái xe dùng dây thừng nối liền mười bốn chiếc xe với nhau, sau đó Lý Mộ Nhiên mang cả người và xe đồng thời dời đến một khu nghĩa trang cách đó 5km.
Nghĩa trang Thanh Sơn hẳn là chỗ được bảo tồn tốt nhất sau tận thế, ngay cả zombie cũng không đến thăm chớ nói chi là người sống. Có lẽ chính bởi vì như vậy, trên núi tuy rằng cây rừng xanh um nhưng đều là chút thực vật biến dị ít hung tàn, dưới chân núi có một mảnh đất trống, có mấy chiếc xe nhìn qua coi như nguyên vẹn, bên trên che kín lớp tuyết dày đặc.
Mảnh đất trống rất lớn, rải đá xanh làm nền, trước tận thế chuyên dùng để cung cấp nơi đậu xe cho người tới tảo mộ, nơi này không bị thực vật biến dị chiếm giữ nên cũng là nguyên nhân được Lý Mộ Nhiên lựa chọn. Thực tế họ cũng không muốn trốn lâu, chỉ cần đối phó với làn sóng truy binh kia là coi như đạt được mục đích.
Quãng thời gian này mặc dù có tinh hạch Ám hồn mộc trong tay nhưng dị năng của Lý Mộ Nhiên tăng trưởng cũng không nhanh như dự tính, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa hấp thu được một một nửa viên tinh hạch to bằng nắm tay kia. Cũng không phải cô lười biếng, cô là kiểu người có thời gian nhất định sẽ nắm tinh hạch để hấp thu, bởi vì cô đã ý thức được dị năng của mình không chỉ để tự vệ mà còn có thể cứu người, cứu rất nhiều người. Không nói tới chuyện suy nghĩ vì người khác mà chỉ riêng việc tăng cao xác suất sinh tồn cho đồng đội, cô cũng phải dùng hết mọi cách mà đề cao năng lực bản thân. Nhưng mà không biết tại sao, từ sau đêm hấp thu một phần ba tinh hạch, cô giống như rơi vào trạng thái bão hòa, sau đó dẫu có hấp thu nữa cũng chỉ miễn cưỡng khiến viên tinh hạch kia nhỏ đi một lớp mỏng manh, số người mang theo từ mười lăm biến thành mười sáu, mà khoảng cách dịch chuyển tức thời vẻn vẹn tăng lên 4-5 km, tiếp sau đó cũng không thể lấy thêm năng lượng từ viên tinh hạch kia được nữa.
Sau đó Lý mộ Nhiên từng hỏi Quỷ Bệnh, Quỷ Bệnh cũng không nói gì, chỉ bảo cô trước tiên dừng lại, nắm giữ năng lực hiện tại thành thạo rồi lại nói.
Bởi vậy, với năng lực hiện hữu của cô bây giờ mà muốn đem toàn bộ người của đoàn xe đi là điều không thể, cho nên cô mới phải yêu cầu tất cả mọi người xuống xe, chỉ để lại tài xế. Mười bốn tài xế đối với dị năng một lần có thể mang mười sáu người như cô cũng không quá nặng nề, mà những vật chất không phải sinh mệnh sống thì Lý Mộ Nhiên chỉ cần nối chúng lại với nhau là sẽ mang được hết. Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa kiểm tra thử xem cực hạn của mình ở mức nào, ít nhất thì mười bốn chiếc xe nối liền nhau vẫn chưa phải là giới hạn của cô.
Đưa tài xế và xe đến chỗ này, Lý Mộ Nhiên không quản nhiều hơn nữa mà trực tiếp trở lại, bởi vì cô còn phải dẫn đường cho mọi người. Mà cô trở về cũng làm cho đám Trương Dịch càng có thể nắm giữ chính xác hướng đi của truy binh từ căn cứ Bác Vệ, không đến nỗi vì thế mà phải cẩn thận trinh sát đề phòng, lãng phí thêm nhiều thời gian.
Những người kia quả thực đã về căn cứ, bao gồm cả ba chiếc xe canh giữ ở bên cầu, có lẽ bởi vì trời đã tối.
“Vốn dĩ nên để mọi người lựa chọn có đi nhờ vả căn cứ Bác Vệ hay không, nhưng suy nghĩ vì an toàn của những người khác nên cho dù trong đây có ai muốn đi cũng tạm thời hãy gạt bỏ tâm tư này. Chờ chúng tôi thoát khỏi nơi này rồi, nếu ai còn muốn trở về thì tôi nhất định sẽ cung cấp xe và lương thực.” Trước khi tới dưới chân núi đá, Thẩm Trì nói mấy câu với mọi người đang mang sắc mặt khác nhau.
Người dị năng ở Bác Vệ không thể nói là tốt nhưng cũng không phải quá tệ, ít nhất thì vẫn sống và còn có thể tiết kiệm để dành được, trong thời gian ngắn xem ra cũng rất ổn định, dễ chịu hơn nhiều so với phiêu dạt khắp chốn. Nếu nói không có ai động lòng là giả, đặc biệt là một vài người dị năng trong đội. Thế nhưng lúc này nếu để cho họ tự do lựa chọn đi hay ở, chỉ sợ sẽ lộ hành tung của đoàn xe cùng với bí mật của Lý Mộ Nhiên, sẽ đưa tới phiền toái lớn. Cho nên Thẩm Trì mới có thể quyết đoán hành động trước rồi mới giải thích, miễn cho mấy người bởi vì chuyện này mà ôm oán giận trong lòng. Tuy chút oán giận ấy sẽ không ảnh hưởng đến toàn đội, nhưng cũng sẽ phá hỏng bầu không khí, khiến người khác khó chịu.
Quả nhiên, sau khi hắn nói xong, tâm tình ủ rũ của vài người trong đoàn nhất thời được quét đi sạch sành sanh, tinh thần mọi người trông tốt hơn rất nhiều. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không muốn đi căn cứ Bác Vệ nhưng mà không ai hy vọng quyết định này là do người khác tự ý đề ra. Mà lời Thẩm Trì nói làm cho họ cảm nhận được bản thân vẫn nắm giữ quyền tự chủ.
Ra khỏi ngôi làng dưới chân núi đá, thẳng theo đại lộ mà đi, có khoảng mười dặm đường là không cần dọn dẹp, mọi người đi cũng không tốn sức. Tuy rằng trời đã tối thế nhưng nhiều người nên cũng không có gì phải sợ sệt. Có điều Lý Mộ Nhiên vẫn đưa người già yếu trong đội đến thẳng nghĩa trang bên kia trước, Quỷ Bệnh và Đại Thanh rất hiển nhiên mà hưởng thụ đãi ngộ này.
Đối với sự tồn tại và đãi ngộ đặc biệt của Đại Thanh, có rất nhiều người gia nhập sau không thể hiểu nổi, dưới cái nhìn của bọn họ, con lừa này thật sự là không có chút tác dụng, ngoại trừ thịt của nó. Cho nên bọn họ từng hoài nghi, nó nhận được đủ loại ưu đãi thật ra là bởi vì vỗ béo để làm thức ăn dự trữ, dù sao sau tận thế muốn ăn chút thịt tươi bình thường thật sự là quá khó khăn, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ bị làm thịt dâng vào trong bụng mọi người.
Đương nhiên chuyện như vậy cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, bọn họ rất rõ ràng vị trí của bản thân trong đoàn xe, chắc chắn sẽ không nói hay làm chuyện vượt quá phận sự. Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ bé này đều không tự có ý thức, bọn họ cũng không thể sống đến bây giờ.
Đến ngã ba mà nhóm người đuổi theo rẽ vào căn cứ Bác Vệ kia, đi theo con đường bên trái, trong vòng 3km sẽ có một tuyến đường trực tiếp đi về hướng nghĩa trang Thanh Sơn. Tổng lộ trình khoảng 5km, không quá xa nhưng lại phải phí công xử lý thực vật biến dị. Hơn nữa, buổi tối họ cũng không có ý định qua đêm tại nghĩa địa, nên sẽ phải lái xe đi tiếp.
“Quỷ Bệnh nói gì không, chúng ta phải đi con đường nào?” Mặt đường không quá rộng rãi, chẳng thể đủ cho hơn trăm người cùng làm việc, cho nên vẫn ấn theo quy tắc cũ, mọi người thay phiên nhau. Lúc này Trương Dịch không có chuyện gì bèn nói chuyện phiếm với Lý Mộ Nhiên vừa đưa xong mọi người trở về.
“Anh ấy chưa nói gì cả, có điều đi tây bắc thì hai đường kia cái nào cũng có thể đi, chỉ có điều con đường bên trái này gần hơn chút, đường còn lại sẽ phải vòng xa hơn rất nhiều.” Lý Mộ Nhiên trả lời. Điểm này cô đã sớm nghĩ tới, không thì cũng đâu cần trở về mang mọi người qua, cứ trực tiếp lái xe quay lại sẽ càng bớt việc.
“Nếu như Ú Ú không ngủ thì tốt rồi, Ú Ú chỉ cần vèo vèo vèo bay qua rồi lại bay trở về là có thể khiến đám cây này biến mất sạch sẽ.” Trương Duệ Dương vốn đang ngoan ngoãn nắm tay Trương Dịch đứng ở một bên, lúc này đột nhiên nói một câu, hiển nhiên là nhớ tới biểu hiện kinh người của Ú Ú trong ngôi làng cũ trước kia.
Bàn tay nhóc vô cùng ấm áp, còn có
vẻ tốt hơn cả thân thể Trương Dịch, hơn nữa nhóc có thừa khả năng tự vệ cho nên cũng không để Lý Mộ Nhiên trực tiếp đưa đến trên xe, mà là đi bộ theo chân mọi người.
“Sao Ú Ú lại ngủ lâu như vậy?” Nói đến chuyện này, Trương Dịch lập tức lại nghĩ tới một vấn đề, anh quay đầu hỏi Nam Thiệu. Dù sao Ú Ú là Nam Thiệu ấp nở ra, chắc sẽ hiểu rõ tập tính của nó hơn so với người khác.
Nam Thiệu còn chưa nói gì, Trương Duệ Dương đã giành trả lời trước: “Ú Ú ăn nhiều sẽ ngủ, chờ nó tỉnh ngủ rồi sẽ lớn lên rất nhanh.” Điều này hiển nhiên không phải là lần đầu tiên.
“Hẳn là nó đang tiến hóa.” Nam Thiệu căn cứ chút thông tin khi mình hấp thu sức sống của kiến chúa mà đưa ra suy đoán. Trên thực tế, đối với Ú Ú thì hắn chỉ mang đến tính uy hiếp, bàn luận về vấn đề hiểu biết, e là còn không sánh được với Dương Dương.
“Hi vọng nó đừng quá lớn.” Trương Dịch thở dài. Quá lớn không chỉ cần thêm nhiều diện tích mà còn sẽ khiến cho người khác kiêng kỵ, bị chú ý cũng là chuyện khiến người ta phải đau đầu.
“Lớn lên không tốt sao ạ?” Trương Duệ Dương không hiểu, “Nếu như Ú Ú to giống như tàu hỏa là có thể cõng tất cả mọi người trên lưng, nó bay cũng nhanh giống tàu hỏa nữa nha.”
Trương Dịch khẽ mỉm cười. Nếu to như thế thì cũng quá khoa trương rồi, hơn nữa chẳng có mấy ai dám ngồi ở trên lưng Ú Ú đâu.
“Lớn như vậy thì nhà sẽ không chứa nổi nó mất.” Lý Mộ Nhiên không nhịn được nói.
Trương Duệ Dương ôi một tiếng, bắt đầu cảm thấy sầu não. Nếu như Ú Ú không thể vào nhà vậy thì nó phải luôn ngốc ở bên ngoài sao, thế thì đáng thương biết bao.
Nhóc con có tâm sự cần suy ngẫm, không đuổi theo người lớn hỏi tại sao nữa, Trương Dịch âm thầm thở ra một hơi, dù sao nếu phải giải thích kế hoạch của người lớn cho một đứa trẻ năm, sáu tuổi vẫn sẽ có chút khó khăn. Anh chỉ sợ vừa mở miệng, kéo theo sau sẽ là mười vạn câu hỏi vì sao, hơn nữa rất có thể giải thích một hồi cũng khiến chính bản thân quay vòng vòng luôn.
“Anh Dịch, em muốn rời khỏi đây một lát.” Lý Mộ Nhiên nói khẽ với Trương Dịch. Trời đã tối được một lúc, cô phải đến báo tình hình bên này cho Tống Nghiễn, không thì hắn sẽ tìm lại đây, tới gần người hắn sẽ phải chịu nhiều giày vò. Nếu lỡ hắn đâm đầu vào căn cứ Bác Vệ, đối phương nhiều người lại có súng, không chừng sẽ phải chịu thiệt thòi. Nếu hắn không cẩn thận giết người thì những nhẫn nại trong quãng thời gian vừa qua của Tống Nghiễn e là cũng trôi theo nước chảy.
Trương Dịch cũng biết điểm này, anh không hỏi nhiều mà chỉ khẽ gật đầu đồng ý, có điều trong đầu anh chợt lóe một ý nghĩ, nhanh chóng gọi Lý Mộ Nhiên lại: “Chờ chút đã Mộ Nhiên.”
“Chuyện gì thế anh Dịch?” Lý Mộ Nhiên tản ra số dị năng vừa mới ngưng tụ, cất tiếng hỏi.
“Số lần sử dụng dị năng của em hôm nay còn sót lại không ít, chi bằng đưa thêm người đến nghĩa trang bên kia đi, hai bên đồng thời dọn đường từ hai đầu, có thể tiết kiệm không ít thời gian.” Trương Dịch nói.
Thật sự là bởi vì đoàn xe hiện nay có số lượng người không ít, dù cho có nhiều bộ phận là người già yếu cùng với chưa thức tỉnh thì chỉ riêng người thức tỉnh đã có hơn một trăm, toàn bộ chờ ở chỗ này thay phiên nhau cũng quá lãng phí.
Đối với việc này, Lý Mộ Nhiên đương nhiên hoàn toàn đồng ý. Vì vậy Trương Dịch bàn bạc với Thẩm Trì và Kiều Dũng xong bèn chia đội ngũ làm hai bộ phận, chọn từ cấp dưới của Thẩm Trì, người ở Dung Hà và người sống sót trong nhà thi đấu cùng với nhóm của Kim Mãn Đường đủ ba mươi hai người. Thẩm Trì, Thạch Bằng Tam, Vệ Đông cùng với Kim Mãn Đường đều ở trong đó. Trương Dịch, Nam Thiệu và nhóm Kiều Dũng thì vẫn ở lại nơi này. Lý Mộ Nhiên mất hai chuyến mang người đi, còn thuận tiện đem theo chút đồ ăn trở về. Đêm nay nhất định là không thể rảnh để nghỉ ngơi, bữa tối cũng chỉ có thể qua loa sơ sài. Chờ hết thảy mọi chuyện đều xong xuôi, cô mới đi tìm Tống Nghiễn.
“Tên họ Tống kia thật là có phúc lớn.” Nhìn nơi Lý Mộ Nhiên biến mất, Nam Thiệu khó giải thích được mà cảm thán một câu, trong giọng nói không hề che giấu vẻ ước ao đố kị.
Trương Dịch hiểu rõ suy nghĩ của hắn, nghe vậy thì bật cười, biết cái tên này lại nghĩ tới chuyện không phù hợp cho lứa tuổi thiếu nhi. Anh cũng là đàn ông, tất nhiên hiểu rõ loại nhu cầu kia, chỉ có điều với tình cảnh hiện tại của họ, trong thời gian ngắn hiển nhiên là không thể làm được gì. Dù sao hai người ở bên nhau xuất phát từ tình cảm chân thật, đương nhiên sẽ không như một số người từ khi tiến vào tận thế bèn mất đi quy tắc và đạo đức ràng buộc mà thay đổi. Ho có thể là xuất phát từ tâm tư tận hưởng lạc thú trước mắt hoặc bởi vì áp lực quá lớn, tóm đại một kẻ vừa mắt rồi liều mạng mà làm càn. Đối với loại hành vi này anh không thể phán xét là sai hay đúng, nhưng anh nhất định là không làm được, Nam Thiệu cũng như thế, vì vậy hai người chỉ có thể tiếp tục trải qua những tháng ngày nhìn thấy được mà ăn không được.
Có điều Nam Thiệu ước ao được như Tống Nghiễn thực ra cũng là ước nhầm rồi, dẫu sao hắn cũng đã hồn xác giao hòa với người yêu, còn Tống Nghiễn tuy có vô số cơ hội ở riêng bên nhau nhưng cố tình là cái gì cũng không thể làm. Đó mới chân chính là có nỗi khổ mà không nói ra được.
Con đường 5km chẳng hề xem là ngắn, nếu mở đường cho xe chạy thì phải mất hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng trước mắt bọn họ cũng không cần mở rộng đường đi như vậy. Trong 3km đầu chỉ cần đủ cho một người thông qua là được, 2km sau đi về phía nghĩa trang Thanh Sơn mới cần thiết dọn dẹp đường đủ cho xe chạy. Cộng thêm hiện tại là hai đầu đồng thời khởi công, cho nên chỉ tốn gần một giờ đã có thể mở ra một con đường. Chắc chắn chờ đến hừng đông ngày mai, 3km đường bên kia sẽ bị thực vật biến dị lan ra chiếm giữ một lần nữa. Chưa bàn tới việc không lưu lại chút vết tích, ít nhất có thể ngăn cản kẻ địch một thời gian là đủ rồi.
Chờ khi mọi người tới nghĩa trang Thanh Sơn dưới chân núi, Lý Mộ Nhiên cũng đã trở về, mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, ăn chút đồ lót dạ rồi lập tức lên xe khởi hành. Chỉ có điều lần này đoàn xe chia đôi tất cả mọi người làm hai nhóm, một nhóm đi mở đường trước, nửa kia thì ở lại trên xe ngủ, chờ sau nửa đêm sẽ thay ca cho nhau. Như vậy tất cả mọi người đều có thể được nghỉ ngơi, cũng sẽ không làm lỡ hành trình.
May mắn thay, không biết có phải là bởi vì tới gần căn cứ Bác Vệ, thường xuyên bị dọn dẹp xử lý rồi hay không mà một đường chạy đi lại không có động vật biến dị xuất hiện quấy nhiễu, ngược lại là bớt đi không ít phiền phức. Đợi đến lúc trời sáng, đoàn xe đã đi ra hơn 40km.
Theo lí thì khoảng cách này cũng không tính là ngắn thế nhưng phía trước đi mỗi một bước đều phải mở đường, sau lưng lại là đường cái đàng hoàng thông thoáng, nếu như người của Bác Vệ chưa từ bỏ ý định mà trở lại, dù cho có 3km chưa dọn dẹp sạch sẽ ngăn cản thì cũng chỉ có thể ngăn được một chốc, nói không chừng chưa tới buổi chiều là có thể đuổi kịp bọn họ. Họ cũng không thể lại diễn kịch như ngày hôm qua được nữa, dù sao có lần một nhưng không thể có lần hai, ai cũng không phải kẻ ngu. Chính vì vậy, để phòng ngừa chuyện bất ngờ không may, đoàn xe quyết định làm bẫy trên đường.
Bẫy rộng khoảng mét rưỡi, sâu chừng một mét, không quá lớn nên người dị năng hệ thổ đào lên cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hố thứ nhất bố trí ở nơi giao nhau giữa đại lộ và đường qua nghĩa trang Thanh Sơn, hố thứ hai cách đó 1km, nằm ở chính giữa đường. Bẫy thứ ba thì cách hai hố đầu 5km, có điều không phải một cái hố, mà là trước sau hai cái, một ở bên trái, một ở bên phải nằm lệch hàng với nhau, sau đó cách 10km mới là một cái bẫy nữa nằm ở giữa đường, kế tiếp chưa tới nửa cây số lại đào song song ba hố. Dưới mỗi đáy hố đều sắp xếp cọc nhọn sắc bén do người dị năng hệ kim luyện chế ra, trên nắp hầm sẽ phủ cành lá của thực vật biến dị và lớp đất mỏng. Cộng thêm hiện tại có tuyết rơi cho nên cũng không nhìn ra được điểm gì khác thường. Về sau, bẫy ở trên đường không được thiết kế chặt chẽ như trước nữa mà phân bổ tùy vào tâm tình của người dị năng hệ thổ, có chỗ thậm chí không thèm che lấp.
Những cái bẫy này bất kể là to nhỏ hay số lượng, đối với có người dị năng hệ thổ trong đoàn xe mà nói chẳng hề phí công sức gì, nhưng đối với kẻ lần theo ở phía sau lại là cơn ác mộng, bởi vì đám hố này tuy rằng không tạo thành tổn thương lớn nhưng nó thực sự rất đáng ghét. Bởi vì chúng phân bố không có quy luật chút nào, nếu như muốn tìm ra từng bẫy một vậy thì sẽ chậm tốc độ đoàn xe, nếu như không tìm thì sẽ có xe lần lượt rơi xuống, xui xẻo thì còn có thể bị đâm thủng lốp, muốn đẩy xe lên lại tốn không ít sức lực.
Sau hừng đông, căn cứ Bác Vệ quả nhiên phái người đến kiểm tra tình hình, dù sao chuyện quái dị không biết rõ nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên. Vì vậy số bẫy kia đã phát huy tác dụng, sau khi bị đâm thủng lốp của hai chiếc xe lại tốn một phen sức lực mới nâng được xe lên, đối phương bèn quyết đoán mà từ bỏ việc truy đuổi. Nhưng cuối cùng họ cũng coi như nắm được chút đầu mối về đoàn xe biến mất không chút tăm hơi của Trương Dịch, biết được năng lực của bọn họ không quá khủng khiếp, tạm thời không tồn tại uy hiếp đối với căn cứ, đồng còn phỏng đoán được trong bọn họ khẳng định có một loại dị năng đặc biệt, đây cũng xem như là đã có chút thu hoạch.
Có điều xét thấy bài học kinh nghiệm trước mắt, căn cứ Bác Vệ rất nhanh đã xây dựng các chốt chặn như pháo đài ở những tuyến giao thông quan trọng xung quanh để tránh xảy ra chuyện giống như vậy một lần nữa.