Edit: Yến Phi Ly
Xưng hô đối với người dị hóa ở Hoa Quốc hiện tại không hề thống nhất, nhóm Trương Dịch căn cứ vào lời giải thích của Quỷ Bệnh, gọi đơn giản là người dị hóa, căn cứ Bách Hiệp thì gọi bằng hai chữ dị chủng, bên phía Đằng Tấn trực tiếp xưng là thú nhân, còn đủ các loại xưng hô khác càng không phải trường hợp cá biệt nhưng đại để có thể nghe tên mà hiểu ý.
“Diễn Hậu, truyền thư cảnh cáo xong chưa?” Khi nhận được câu trả lời khẳng định, Đằng Tấn quay đầu hỏi người phụ trách tiểu đội vừa ra ngoài, cũng chính là người đã kéo Nam Thiệu trở về kia.
Diễn Hậu họ Lý, trong cơ thể bị gieo vào gen của cóc biến dị, da dày và lực phòng ngự khó phá, có thể phân bố chất độc vào máu là chết, hơn nữa năng lực nhảy vọt vượt xa người thường, có điều hắn giống như Nam Thiệu và Tống Nghiễn chưa hóa thú hoàn toàn. Trên thực tế, toàn bộ sào huyệt của thú nhân chỉ có Đằng Tấn là người dị thú hóa chân chính, những kẻ khác hoặc nhiều hoặc ít đều có khuyết thiếu, đây cũng là nguyên nhân Đằng Tấn đủ thực lực vững vàng áp chế một đám thú nhân.
“Tôi nhìn tận mắt lính gác của căn cứ Bách Hiệp cầm thư về rồi mới rời đi.” Lý Dễn Hậu cung kính mà trả lời. Hắn theo kế hoạch đem xe chứa đầy xác người dừng giữa đường cái cách cổng chính căn cứ Bách Hiệp một dặm, thư Đằng Tấn tự tay viết thì đặt trên ghế lái. Nếu như ngay cả việc mấy ngày vừa qua mỗi ngày một xe thi thể đều không đủ để căn cứ Bách Hiệp tỉnh táo lại, như vậy bọn họ cũng không để ý giết nhiều hơn.
Trên thực tế, hành động lần này của họ hoàn toàn là vì trả thù. Nguyên nhân vì căn cứ Bách Hiệp nhốt một chiến hữu đã thú hóa hoàn toàn giống Đằng Tấn, lại còn huy động toàn bộ căn cứ diệt trừ thú nhân.
Sau tận thế, sở nghiên cứu bí mật ở Hoang Châu đưa mấy ngàn người đi làm thí nghiệm, cuối cùng sống sót mà ra ngoài chỉ có 325 người. Trong số 325 người này có người dị hóa động vật và dị hóa thực vật, còn có cả những người hóa thành xác sống kỳ quái. Hai loại trước thì còn dễ hiểu, chính là vì dung hợp gen động vật hoặc là thực vật biến dị, thành công sẽ tạo nên người còn sống sót. Mà loại sau thì lại truyền vào thân thể virus của zombie biến dị, đồng thời dùng phương pháp đặc biệt kích phát tiềm năng của thân thể, sau khi virus và thân thể tự sản sinh ra khả năng miễn dịch đến một mức độ cân bằng, họ lại tiêm thêm virus với độ tấn công cao, ví dụ như virus của zombie biến dị có đủ năng lực đặc thù, khứu giác thính giác nhạy bén, đồng thời ức chế cơn đói bụng, mất trí, chế tạo ra một chủng loại người có siêu năng lực.
Loại người với siêu năng lực ấy có tỷ lệ chế tạo thành công cực kỳ thấp, không thể bằng được so với người dị hóa, hơn nữa khuyết thiếu rõ ràng, ví dụ như thân thể bị zombie hóa, táo bạo khát máu, không có hứng thú đối với đồ ăn của con người mà lại nhất định phải bổ sung năng lượng, chúng không có lý trí hay suy nghĩ, cũng bị coi như là phế phẩm nghiên cứu thất bại.
325 người dị hóa gây ra đại loạn ở sở nghiên cứu, trở thành nhân tử khơi gợi mâu thuẫn, làm căn cứ Hoang Châu xảy ra hỗn loạn, cuối cùng sau khi toàn bộ căn cứ bị tiêu diệt thì từng người ly tán trốn vào rừng hoang rộng lớn. Mà trong này, có một bộ phận người dị hoá cũng không cảm thấy bản thân là kẻ khác loài, vẫn muốn dung nhập xã hội loài người, vì vậy những người đó rời khỏi Hoang Châu đã chẳng còn ai để tiến về hướng Bách Hiệp. Cũng có người dị hoá xem con người là đồ ăn, đồng dạng di chuyển tới các nơi có người sống sót. Đằng Tấn thuộc về nhóm người trước.
Thế nhưng khi Đằng Tấn đến Bách Hiệp, hắn vẫn chưa hóa thú hoàn chỉnh, mới chỉ là dáng vẻ nửa người nửa thú, đối với người chưa bao giờ thấy người dị hóa mà nói đó là điều cực kỳ khủng bố, thêm vào đấy còn có một bộ phận người sống sót từ Hoang Châu trốn ra cũng chạy về Bách Hiệp, càng ôm sợ hãi hận thù đối với người như họ, vì thế toàn bộ căn cứ Bách Hiệp có ác cảm rất lớn đối với người dị hóa, còn gọi họ bằng cái tên dị chủng.
Đằng Tấn là một người vô cùng thông minh cơ trí, tuy hắn trước sau vẫn tự xưng là con người nhưng cũng rõ ràng ngoại hình của mình e sẽ rất khó được người bình thường tiếp nhận. Bởi vậy hắn cũng không mạo muội đi tiếp xúc với căn cứ Bách Hiệp mà là lựa chọn tạm trú ở lân cận, mãi đến tận khi thú tính và nhân tính trong người hắn hoàn toàn dung hợp, có thể tùy ý chuyển đổi giữa hình người và hình thú. Nhưng lúc ấy ác ý mà căn cứ Bách Hiệp dành cho người dị hoá cũng đã hoàn toàn biểu lộ ra, còn ban bố nhiệm vụ diệt trừ người dị chủng.
Đối với việc này, Đằng Tấn cũng không quá tức giận, bởi vì hắn biết rõ khi thú nhân chưa hóa thú hoàn toàn mất đi lý trí thì quả thực cũng không phải thứ tốt gì.
Có điều đủ loại nhân tố bên ngoài cộng thêm gen thú trong cơ thể ảnh hưởng khiến cho tâm tư Đằng Tấn cũng sinh ra một ít thay đổi, hắn trực tiếp bỏ qua việc dựa vào hình người trà trộn vào căn cứ, dùng thân phận một người bình thường để sống tiếp, hắn bắt đầu muốn tập hợp người dị hóa đang rải rác ở các nơi, hình thành bộ tộc thuộc về riêng bọn họ. Hắn biết rõ, muốn không bị người đời lấy ánh mắt khác thường đối xử, không cần lúc nào cũng lo lắng đề phòng sợ sệt bị bại lộ, vậy chỉ có sinh hoạt cùng với người giống như mình; muốn không bị kẻ khác kỳ thị chèn ép, bị xem là chuột nhắt có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào thì chỉ có đủ sức mạnh mới có thể chống lại.
Nhưng mà tính cách người dị hoá rất tàn độc, đối với đồng loại cũng tràn đầy địch ý mãnh liệt, gặp nhau sẽ xảy ra xung đột, một bên không chết thì rất khó ngừng lại, nếu muốn thu nạp họ lại cùng nhau là một chuyện rất khó. Mà nếu như không tụ tập lại, chỉ sợ dù thực lực của cá nhân bọn họ vô cùng mạnh mẽ vượt xa người thức tỉnh thông thường thì vẫn không thể trở thành lực lượng khiến người ta coi trọng, rất dễ dàng bị số lượng áp đảo, mà người sống sót bình thường quen hợp tác sẽ phối hợp tiêu diệt từng bộ phận. Cho nên dù khó hơn nữa, Đằng Tấn cũng phải làm.
Chỉ là việc này thật sự quá khó khăn. Hắn có thể dùng vũ lực trấn áp những đồng loại kia, thế nhưng vẫn chưa thể làm cho bọn họ chung sống hòa bình, chỉ cần hai người dị hoá trở lên gặp nhau, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, giết đến đỏ cả mắt. Cứ theo đà này, không cần người khác tiêu diệt, chính bọn hắn đã tự giết chính mình trước, vì thế Đằng Tấn đau đầu tới cực điểm.
Trong quá trình này, hắn gặp một thú nhân không dựa vào tác động bên nhoài mà vẫn có thể dung nhập gen hoàn mỹ như hắn, người ấy tên là Quách Minh Thành. Có Quách Minh Thành gia nhập, cảm giác cô độc trong lòng Đằng Tấn giảm đi rất nhiều, chỉ có điều thú nhân dị hoá không trọn vẹn chung sống vẫn là một vấn đề. Mãi đến tận khi trong một lần vô tình, bọn họ có được một bình nước thuốc có thể làm cho người bình thường thức tỉnh của căn cứ Bách Hiệp, thời cơ rốt cục xuất hiện.
Nói một cách chính xác, đó là một bình nước thuốc bị vỡ đọng lại trên mặt đất. Tình huống cụ thể lúc đó là một đội người sống sót của căn cứ Bách Hiệp vây quét một thú nhân chưa hóa thú hoàn toàn, bị Đằng Tấn và Quách Minh Thành gặp được, đương nhiên hai người không thể khoanh tay đứng nhìn. Kết quả cuối cùng hiển nhiên là đám người sống sót kia bị diệt toàn bộ. Từ đó có thể thấy, dù cho hai người muốn dung nhập vào xã hội con người bình thường, nhưng kỳ thực tâm tư đã thay đổi từ lâu. Nếu như là trước đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt sau khi đã đạt được mục đích như thế.
Quay lại đề tài trước, trong lúc chiến đấu, khi một người sống sót ngã xuống, một chiếc lọ từ trong túi người ấy rơi xuống vỡ tan trên mặt đất, chất lỏng bên trong tràn ra. Chất lỏng kia dường như không chỉ có hiệu quả đối với người bình thường, dường như đối với người dị hoá có khứu giác nhạy bén còn có sức mê hoặc mãnh liệt hơn, dù là Đằng Tấn và Quách Minh Thành thì khi ngửi được mùi vị tỏa ra cũng suýt không khống chế được chính mình, còn thú nhân được cứu kia lập tức nhào tới, quỳ xuống liếm láp trên mặt đất.
Mà sau đó thực tế
rõ ràng chứng minh, dường như loại chất lỏng này có thể xúc tiến thú nhân chưa dị hoá hoàn toàn nâng cao trí tuệ. Chỉ cần trí tuệ tăng lên, dù cho vẫn là bộ dáng nửa người nửa thú cũng đã có thể khống chế các loại dục vọng và kích động của chính mình ở một mức độ nào đó, không đến nỗi hoàn toàn bị bản năng chi phối.
Vì vậy, dùng hết khả năng thu được loại chất lỏng này trở thành mục tiêu hàng đầu của bọn họ. Trải qua tính toán của hai người, cuối cùng xác định Đằng Tấn vẫn thu nạp người dị hoá rải rác các nơi bên ngoài, Quách Minh Thành thì dùng thân phận con người bình thường để trà trộn vào căn cứ, nghĩ biện pháp tìm được dịch tiến hóa.
Bây giờ bên trong toàn bộ sào huyệt ngoại trừ Đằng Tấn thì chỉ có tổng cộng năm mươi hai thú nhân, tất cả năm mươi hai thú nhân này đều dựa vào dịch tiến hóa Quách Minh Thành đưa ra để mở mang trí tuệ. Sau đó lại được Đằng Tấn quản lý và tổ chức sắp xếp, họ mới có thể sống cùng nhau, cũng coi là một lực lượng không nhỏ.
Nhưng mà dù cho Quách Minh Thành cẩn thận hơn, thông qua các loại con đường đổi lấy nhiều dịch tiến hóa như vậy, cuối cùng vẫn gây nên sự chú ý của người khác. Tháng trước sự tình đã bại lộ, thú nhân đi lấy dịch tiến hóa và Quách Minh Thành đều gặp phải phục kích, thú nhân tử vong, Quách Minh Thành thì bị bắt. Vì thế, Đằng Tấn mới nổi trận lôi đình.
Từ trong thâm tâm của Đằng Tấn, hắn không muốn trở thành kẻ địch với con người bởi dù sao bất kể là hắn hay thú nhân khác thì đều đã từng là một người bình thường, tâm lý ít nhiều gì vẫn giữ lại một vài tập tính quan niệm loài người. Trước đây, hắn vẫn luôn ràng buộc thú nhân dưới trướng, thấy người sống sót thì đi né tránh, còn các thú nhân không lí trí bị truy sát thì cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt, gặp thì giúp, không gặp được thì coi như không biết, không hề có ý muốn trả thù. Thế nhưng, hắn không thích gây sự, không có nghĩa là bị người bắt nạt đến trên đầu vẫn phải nhẫn nhịn. Hơn nữa tính cách thú nhân bá đạo hung tàn, nếu đối với việc này mà hắn còn hoàn toàn không có phản ứng, chỉ sợ sẽ bị đám thú nhân cấp dưới xem thường, sẽ mất đi lòng người thật vất vả mới tụ lại được.
Cho nên, khi nhận được tin tức, hắn không có một chút trì hoãn nào, lập tức nghĩ kế hoạch phản kích, cũng lập tức biến thành hành động. Hòa bình giao thiệp cái gì đó hoàn toàn không có khả năng. Cuộc chiến này chỉ là một trong vô số lần trả thù đông đảo mà thôi, chỉ cần căn cứ Bách Hiệp không thả Quách Minh Thành thì sự trả thù vẫn sẽ tiếp tục kéo dài. Vì thế, hắn còn cẩn thận chuyển sào huyệt đến núi tuyết hiểm trở ở biên giới hai tỉnh Bách Hiệp và Hoang Châu để đề phòng bị người tận diệt.
Trong lúc nói chuyện, bên kia đã mở ra trói buộc của Nam Thiệu, các thú nhân ở đây đều leo lên cột băng nơi có thể tùy ý quan sát tình huống, cách xa mặt đất. Người thường thì đều tự tìm nơi trốn kỹ để tránh gặp vạ lây, nhưng lại không nhịn được lén lút thò đầu ra để quan sát.
Ngoại trừ Đằng Tấn và Lý Diễn Hậu đang đứng nói chuyện với hắn là đứng khá xa, trên mặt đất chỉ còn sót lại Nam thiệu mới vừa được cởi trói cùng với một nam một nữ được chọn lựa theo dặn dò của Đằng Tấn. Đôi trai gái này đều có ngoại hình vô cùng đoan chính, có điều nếu muốn nói là xinh đẹp gì đó thì quả thực là không thể.
Bên trong sào huyệt, không tính tù binh mới vừa trở về thì cũng chỉ có mười ba người bình thường, tám nam năm nữ, những người này may mắn còn sống sót sau lần tham dự hành động diệt trừ thú nhân nhưng bị diệt ngược lại trước đây, không phải là bởi vì dung mạo xuất chúng, mà là bởi vì thực lực mạnh mẽ kiên trì đến cuối cùng, vì vậy mới tìm được đường sống. Mà đường sống này, ở trong hang ổ này cũng không có nghĩa là an ổn không lo.
Ở nơi này ngoại trừ Đằng Tấn hoàn toàn dung hợp nhân tính và thú tính, tính cách chỉ hơi khác trước đây một chút, không bị thú tính chi phối, những người khác đều xem như là bị dịch tiến hóa ở Bách Hiệp thôi thúc ra lý trí ổn định, nhưng thú tính vẫn chiếm cứ ưu thế, bằng không cũng không đến nỗi ngoại hình kỳ lạ như vậy. Hiếu chiến, dục vọng xem như là hai đặc điểm rõ rệt nhất của thú biến dị, còn một đặc điểm khác khắc sâu trong xương chúng nó chính là con người có sức hấp dẫn không gì sánh kịp đối với chúng nó, giống như sức hấp dẫn của thịt người với zombie, khiến chúng nó rất muốn xé nát nuốt vào trong bụng.
Thú nhân chưa hoàn toàn dung hợp thú tính và nhân tính sẽ thỉnh thoảng bị ba đặc điểm kể trên ảnh hưởng, mà Đằng Tấn khá dễ dãi với hai điểm đầu tiên, thú nhân có thể đánh nhau nhưng không thể gây chết người, giải quyết dục vọng thế nào hắn cũng không quản, nhưng không được phép ngược đãi tàn bạo. Đằng Tấn chỉ kiên quyết ngăn chặn một điểm duy nhất chính là không được ăn thịt người. Ăn người nghĩa là từ bỏ bản ngã, nền tảng, gốc rễ của bọn họ, chữ nhân trong thú nhân sẽ không giữ được nữa, chỉ thuần túy là con thú bị bản năng chi phối. Đây là tình huống Đằng Tấn tuyệt đối không cho phép xuất hiện.
Vì vậy, dưới tình huống không trốn được, vì sinh tồn, vì không trở thành đối tượng bị thú nhân phát tiết dục vọng, người thường bị bắt đến đây làm tù binh đều sáng suốt lựa chọn một thú nhân để dựa vào. Đương nhiên, còn có một lựa chọn khác, đó chính là khiêu chiến một thú nhân, chỉ cần người đó chiến thắng đối phương, cho dù là hoà nhau thì ngoại trừ không thể rời đi, địa vị của kẻ ấy ở đây sẽ thay đổi, có thể đứng ngang hàng với thú nhân bình thường. Mà cho tới bây giờ, chưa từng có người đi thử nghiệm sự lựa chọn này.
Hiện tại một nam một nữ này đang đứng trước hai lựa chọn đó, hoặc là dựa vào thân thể giúp Nam Thiệu phát tiết lệ khí ra ngoài hoặc là chiến đấu, đấu đến khi mài hết tính hung bạo của hắn. Đương nhiên, trong quá trình này tính mạng của bọn họ không được bảo đảm, Nam Thiệu lại không thể chết. Mà điều duy nhất bọn họ không cần lo chính là sẽ không bị ăn tươi nuốt sống.
Trong hai người này, nam là bị ép buộc, nữ lại xuất phát từ tự nguyện, nhưng dù bọn họ thế nào thì lúc này đều ăn ý lựa chọn phương thức giải quyết thứ hai. Thực lực của bản thân họ không yếu, bằng không đã chẳng sống đến bây giờ. Còn loại lựa chọn thứ nhất… chỉ cần trong lòng còn biết xấu hổ thì sẽ không muốn ở ngay trước mắt mọi người bị một gã dị chủng xâm phạm, huống hồ còn là một tên dị chủng bị thương nghiêm trọng.
Sao khi trao đổi ánh mắt, xác định suy nghĩ trong lòng của nhau, hai người bèn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Một người có dị năng hệ kim, một người có dị năng hệ phong, dị năng hệ phong hơi yếu ở phương diện tấn công nhưng thắng ở mức độ nhanh nhẹn. Hai người hợp tác với nhau sẽ tạo nên sức mạnh trói buộc và tấn công sắc bén, có thể nói là bộ đôi anh tài, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều.
Lúc Nam Thiệu được cởi bỏ dây thừng gân thú, cánh còn chưa bắt đầu được chữa trị, đôi tay kiến tàn phế cũng chưa hoàn toàn mọc xong, nếu nói độ nhanh nhẹn là mười phần thì bây giờ một phần hắn cũng chưa tới. Dù là như vậy, trong nháy mắt khi chiếm được tự do, hắn vẫn vô cùng phách lối đánh về phía thú nhân cách hắn gần nhất.