Edit: Yến Phi Ly
Beta: Minh Lan
“Sao chúng ta không dọn sạch zombie trên đường trước mà lại đi xử lý khu nhà?” Lý Mộ Nhiên khó hiểu hỏi. Cô cảm thấy zombie trong nhà đã bị giam nên cho dù tạm thời không để ý tới cũng không sao, quan trọng vẫn là lũ zombie du tán trên đường.
Bởi vì có Trương Dịch, bọn họ không trực tiếp phá hỏng cửa phòng trộm bạo lực như Kiều Dũng. Hiện tại kỹ xảo mở khóa của anh càng ngày càng thành thạo, hai ba giây là có thể mở cửa ra, hoàn toàn không hề thua kém tốc độ hỏa thiêu của Kiều Dũng. Nhớ lại nghề nghiệp trước kia của anh, lại nhìn anh hiện tại làm những chuyện này không khỏi làm người ta cảm thấy châm chọc.
Ba người dọn dẹp các khu nhà đã thành quen, một người phụ trách mở cửa, hai người chuyên giết zombie, phối hợp có thể nói là cực kỳ ăn ý, hơn nữa không cần vơ vét đồ vật gì, tốc độ dĩ nhiên rất nhanh. Nghe Lý Mộ Nhiên hỏi, Trương Dịch liếc mắt nhìn Nam Thiệu, thấy hắn không có ý định giải đáp nên đành lên tiếng giải thích.
“Từng nhóm nhỏ đều có quyền tự lấy đồ ở nơi mình đánh giết…” Nói đến đây, anh thoáng ngừng một chút mới tiếp tục “Em chỉ cần biết rằng tổ trưởng Kiều thật ra đã cho chúng ta nơi tốt, nghĩ nhiều một chút sẽ rõ thôi.”
Dọn dẹp tòa nhà dĩ nhiên an toàn hơn rất nhiều so với gặp phải bầy zombie chen chúc trên đường cái, huống chi trên đường zombie càng giết càng nhiều, không cẩn thận bọn họ sẽ bị vây ở bên trong, chỉ sợ chưa đợi tổ tiếp theo đến đổi ca thì toàn quân đã bị diệt. Kiều Dũng vừa nhìn đã biết không phải là loại hiền lành mà vui vẻ tặng không cho người khác, tự nhiên sẽ lựa chọn nhóm nhỏ có lợi nhất đối với hắn.
Lý Mộ Nhiên cái hiểu cái không nhưng cũng không hỏi lại.
Xử lý sạch sẽ ba căn hộ ở lầu một xong, Trương Dịch liền thả Trương Duệ Dương xuống đất để cậu nhóc tự đi theo phía sau bọn họ lên cầu thang. Có thể là bởi vì từng ngây người ở cùng với di thể của bà nội trong một gian phòng nhiều ngày, sau này khi tận thế xảy ra lại tận mắt chứng kiến zombie ăn người sống, người ăn thịt người, người giết zombie, cậu nhóc đã quen với thế giới dị dạng chỉ có zombie mà không có đồ chơi, không TV, không cây xanh hay động vật nhỏ. Lần này ra ngoài với Trương Dịch, nhóc cũng không có vẻ quá mức hoảng sợ, ngoại trừ không có khả năng giết zombie thì biểu hiện so với người trưởng thành có thể xem là năng lực thích ứng mạnh mẽ.
Mặc dù bọn họ dọn dẹp rất nhanh nhưng chín tầng vẫn phải tốn gần hai giờ. Chờ khi bọn họ xuống dưới không thấy Kiều Dũng và cục thịt Trần đâu, cũng không biết hai người họ vẫn chưa hoàn thành tòa nhà đầu tiên hay là đã tiến vào tòa nhà thứ hai rồi. Ngược lại ở khu nhà đối diện vừa vặn có vài người đi ra, quét mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi sang tòa nhà bên cạnh.
“Thời gian sắp hết rồi, tổ khác chắc cũng sắp đến đây.” Trương Dịch tuy nói như vậy nhưng vẫn mở cửa chống trộm của nhà bên cạnh.
Có zombie lao tới, Tiểu Dương Dương đi theo phía sau bọn họ cuống quít chạy đến trốn dưới bàn bóng bàn cách đó không xa, chờ đến khi nhóm người lớn giải quyết hết zombie nhóc mới cẩn thận nhìn bốn phía, xác định không còn nguy hiểm nữa mới bò ra.
Thấy nhóc con hoàn toàn không cần mình bận tâm, Trương Dịch lén nhẹ nhàng thở ra, khen ngợi “Dương Dương thật thông minh.”
Trên mặt nhóc con nhất thời lộ ra nụ cười xán lạn cùng với một chút ngượng ngùng, hình thành đối lập rõ ràng với thế giới mịt mù tràn ngập chết chóc này.
Mấy người theo thứ tự đi vào khu hành lang, khiến bọn họ ngoài ý muốn đó là dọn hết khu nhà này rồi mà vẫn chưa thấy nhóm người đến đổi ca, thẳng đến khi gặp được Kiều Dũng và cục thịt Trần ở tòa nhà thứ ba.
“Làm tốt lắm!” Kiều Dũng thấy nhóm người Nam Thiệu chỉ chậm hơn hắn một bước thì có hơi kinh ngạc, không khỏi gật đầu tán thưởng một câu, cuối cùng ánh mắt hướng về Trương Duệ Dương theo sau nhóm người lớn còn đang leo cầu thang, chòm râu khẽ giật giật, tựa hồ không biết nên giao tiếp với trẻ nhỏ thế nào, vì thế lấy từ trong túi quần ra một con dao găm cực kỳ tinh xảo “Hey, vật nhỏ, chú thưởng cho con, chúc mừng con không bị zombie ăn thịt.”
Từ khi chào đời tới nay, Trương Duệ Dương chưa bao giờ chính thức nhận món quà nào, lúc này không khỏi hơi luống cuống. Nhóc trèo lên bậc cầu thang cuối cùng, ôm lấy đùi Trương Dịch, sợ hãi ló đầu ra nhìn chú ria mép có vẻ rất hung dữ này, trong lòng rất muốn nhận nhưng lại không rõ vì sao chú ấy muốn tặng đồ cho mình.
“Tổ trưởng Kiều, thứ này rất quý, nó còn nhỏ…” Một con dao sắc bén khó tìm thế nào, Trương Dịch đương nhiên hiểu rõ, anh không chút nghĩ ngợi liền mở miệng uyển chuyển muốn từ chối, nhưng mới nói được một nửa liền bị Kiều Dũng phất tay ngắt lời.
“Ít nói nhảm, tôi thích tặng. Hiện tại zombie sẽ không bởi vì nó nhỏ mà không ăn nó, những người khác cũng sẽ không bởi vì nó còn nhỏ mà nhường thức ăn cho nó đâu.” Nói đến đây, khóe môi hắn co rúm, sâu thẳm trong đôi mắt chợt lóe thống khổ thâm trầm. Kiều Dũng tiến lên trước một bước cầm lấy tay Trương Duệ Dương, nhét dao vào bàn tay nhỏ như chân gà của nhóc, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy ngây thơ kia “Vật nhỏ, sống sót nhé!” Nói xong hắn cũng không đợi trả lời mà xoay người bỏ đi, không ai chú ý tới trong mắt hắn chợt mơ hồ ngập nước.
“Cám ơn chú ria mép!” Sau khi được ba đồng ý, Trương Duệ Dương ôm con dao vào lòng, hướng về phía Kiều Dũng đang bước lên cầu thang nói một tiếng cám ơn.
Kiều Dũng cười ha ha, thanh âm có hơi khàn, hắn không nói gì nữa mà chỉ xua xua tay, thân ảnh rất nhanh liền biến mất sau khúc ngoặt.
Mấy người nhìn nhau, cục thịt Trần ho khụ một cái “Kỳ thật đội trưởng Kiều rất… ừm…” Nói còn chưa dứt lời, y đột nhiên nhớ tới chuyện nhỡ miệng lúc trước, cuống quít ngừng lại, cười gượng hai tiếng, cũng vội vàng theo lên. Y muốn nói là đội trưởng Kiều kỳ thật rất tốt bụng, có điều lời này nếu thật sự nói ra, khẳng định y sẽ thê thảm vô cùng.
“Cẩn thận đừng cắt trúng tay.” Trương Dịch dặn dò Trương Duệ Dương một câu, cũng không lấy đi dao của nhóc. Dẫu rằng rất lo lắng, anh cũng biết đúng như lời Kiều Dũng nói, thế sự hiện tại thì dù bao nhiêu tuổi cũng đều phải học cách tự bảo vệ mình.
“Vâng ạ, ba ba.” Trương Duệ Dương thấy không cần đưa cho ba, nhất thời mặt mày hớn hở, đáp ứng sảng khoái vô cùng, sau đó cúi đầu yêu thích không buông tay sờ phần vỏ bằng da đen bọc lấy lưỡi dao.
“Đi thôi.” Áp chế lo lắng trong lòng, Trương Dịch gọi Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên. Cần phải để con trai thích ứng thế giới hiện tại, tuyệt đối không thể bị quá nhiều băn khoăn gây rối, học tập sinh tồn đương nhiên sớm còn hơn trễ.
Lý Mộ Nhiên nhìn thấy Trương Duệ Dương thật cẩn thận rút
dao ra, lộ ra lưỡi dao sắc bén sáng loáng, môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng cái gì cũng không nói. Ngược lại Nam Thiệu càng dứt khoát hơn, sờ sờ đầu nhỏ của Dương Dương rồi sải bước vượt qua Trương Dịch lên lầu trước. Ngay khi Trương Dịch mở cửa ra, hắn một đao chặt đầu zombie bổ nhào tới, lại không giống trước đây bổ sung thêm một đao mà là kêu “Dương Dương lên đây.”
Trương Dịch đang tìm những ngóc ngách khác trong phòng sửng sốt, nháy mắt hiểu rõ ý đồ của Nam Thiệu, anh hơi chần chờ, muốn nói gì đó lại bị Nam Thiệu nhìn anh cười tươi giành trước “Để nó thử xem. Yên tâm, sẽ không để con trai anh bị thương.”
So với những người khác, Nam Thiệu càng thích sạch sẽ, cho dù thiếu nước uống hắn cũng dành một ít nước để đánh răng rửa mặt. Tuy rằng không có biện pháp chỉnh tề sạch sẽ, tinh thần hưng phấn như trước tận thế nhưng cả người nhìn qua lại vẫn anh tuấn bức người, nhất là không có kính mắt, làn da hơi đen đi, thiếu đi vẻ nhã nhặn như lần đầu gặp nhau trong ấn tượng của Trương Dịch mà thay vào đó là vẻ sắc bén cùng kiên cường. Trương Dịch ngoại trừ vì thói quen nghề nghiệp mà ghi nhớ đặc điểm diện mạo của người khác vào lần đầu gặp mặt, sau đó thì rất ít chú ý tướng mạo những người này, thế nhưng lúc này anh vẫn bị nụ cười rạng rỡ của Nam Thiệu làm cho ngây người, thoáng chốc đã quên mình muốn nói gì. Chờ đến khi nghe tiếng hắn nói chuyện mới phản ứng lại, lập tức thu hồi thất thố của bản thân vừa rồi. Anh hơi gật đầu rồi tránh vào phòng trong, để tránh Dương Dương bởi vì mình mà trở nên yếu đuối, ỷ lại.
Anh vừa mới rời đi, Trương Duệ Dương liền xuất hiện ở cửa, một tay cầm vỏ bao, một tay cầm dao.
“Chú bí đỏ, con ở trong này.” Nhóc con hiếu kì xem xét trong phòng, nhìn thấy Nam Thiệu khoanh tay tựa vào huyền quan, vì thế trả lời.
Nghe được thanh âm mềm mềm của nhóc, lòng Nam Thiệu thoáng chốc mềm mại, song đây chẳng qua là chuyện trong chớp mắt, nghĩ đến mục đích của chính mình, rất nhanh lại nghiêm khắc hẳn lên.
“Lại đây.”
Trương Duệ Dương nghe lời vui vẻ chạy qua, cẩn thận vòng qua thi thể và đầu zombie trên mặt đất, sau đó ngửa đầu nhìn Nam Thiệu “Con đây ạ. Có chuyện gì hả chú?”
Đối mặt với gương mặt ngây thơ và ánh mắt nghi hoặc của nhóc, Nam Thiệu đột nhiên cảm giác mình tựa như một con quỷ tà ác đang vấy bẩn thứ trong trẻo duy nhất trên đời này, nhưng ý nghĩ vừa lướt qua, hắn vội đưa mắt nhìn ra bầu trời không một áng mây ngoài cửa sổ, thở sâu, mới khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh vững vàng.
“Con hãy giết chết nó.” Hắn chỉ vào đầu zombie dưới đất, cái miệng vẫn còn khép mở thèm khát đối với máu thịt gần trong gang tấc, trầm giọng nói.
“Hả?…” Trương Duệ Dương ngây ngốc, theo bản năng lui về sau hai bước.
“Sợ sao?” Nam Thiệu thấy phản ứng của nhóc không khỏi hoài nghi có phải mình quá nóng vội rồi hay không. Theo lý mà nói chuyện của nhóc hắn không nên nhúng tay, mà hắn cũng không phải kẻ thích xen vào việc của người khác. Thế nhưng không biết vì sao, hắn muốn làm một vài chuyện vì Trương Dịch, cũng vì nhóc con khiến hắn yêu mến này. Nếu Trương Dịch mở miệng không để hắn quản thì hắn nhất định sẽ không nhiều chuyện, cố tình Trương Dịch cái gì cũng chưa nói, vô hình cho hắn tín nhiệm lớn nhất. Điều này làm cho lòng hắn không khỏi thầm vui sướng, còn có một loại suy nghĩ kỳ quái khó hiểu rằng mình không thể cô phụ tín nhiệm của đối phương.
“Không sợ!” Thanh âm Trương Duệ Dương trong trẻo giòn tan cắt ngang chần chờ trong đầu hắn, cũng không biết là vì thuyết phục người khác hay là vì thuyết phục chính mình, nhóc lại lớn tiếng nói một câu “Quái thú sẽ ăn thịt người, ba ba giết quái thú, Dương Dương cũng muốn giết quái thú. Dương Dương không sợ!” Nhóc luôn luôn tự hào bởi vì ba có thể giết chết rất nhiều quái thú, thậm chí cũng từng nghĩ muốn lợi hại giống như ba ba. Có điều dù sao cũng mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi, chân chính bảo nhóc làm, không kinh hoảng mới là lạ.
“Dương Dương thật dũng cảm.” Nam Thiệu giả vờ không nghe ra run rẩy trong giọng nói của nhóc, khen ngợi một câu, sau đó nói “Lại đây, chú dạy con giết quái thú thế nào, đợi Dương Dương học xong là có thể bảo vệ ba rồi.”
Nếu trước đó Trương Duệ Dương còn sợ mà suýt muốn tè ra quần thì hiện tại sau khi nghe đến một câu cuối cùng của hắn, hết thảy kinh hoảng nhất thời biến thành dũng khí “Vâng. Muốn bảo vệ ba ba, còn muốn bảo vệ bà nội…” Nói đến đây nhóc lại nhìn Nam Thiệu, cảm giác hẳn là nên bổ sung thêm một câu “Còn muốn bảo vệ chú bí đỏ nữa.” Về phần dì Mộ Nhiên cùng chú béo đáng yêu của nhóc đã hoàn toàn bị lãng quên.
Tuy rằng biết mình cũng chỉ là nhân tiện được thêm vào, hơn nữa ngữ khí kia rõ ràng là có lệ thế nhưng Nam Thiệu vẫn cảm thấy tâm tình lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều, bất kể nói như thế nào, nhóc con này sẽ không khiến người ta có cảm giác uổng phí vì đã yêu thương.
“Muốn hoàn toàn giết chết quái thú thì nhất định phải phá đi đầu của nó. Sức con còn nhỏ, sẽ không đập nát được đầu lâu cho nên đâm vào từ hốc mắt đi… Vỏ dao đưa cho chú, dùng hai tay cẩn thận đừng để bị cắn là được.” Hắn vừa nhẫn nại chậm rãi chỉ bảo cho nhóc kỹ xảo giết zombie, lại vừa chú ý không để miệng zombie cùng với lưỡi dao đụng tới tay của nhóc.
Dũng khí chẳng qua chỉ là thứ trong phút chốc, đợi khi chân chính đối mặt với zombie dữ tợn đang hổn hển thở dốc như ống bể, sợ hãi lại ùa về trong thân thể Trương Duệ Dương. Nhóc ngẩng đầu đảo mắt nhìn chung quanh, lại không tìm được bóng dáng Trương Dịch, không khỏi mếu máo, đáng thương mà nhìn Nam Thiệu “Chú bí đỏ, ba ba con đâu?”