Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Chưa nói tới biến dị song hệ sức mạnh và tốc độ, chỉ cần là dị năng không gian thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Dị năng không gian, đây gần như là dị năng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, giống như khi mọi người phát hiện công dụng của tinh hạch lên tinh thần của người dị năng vậy.
Kiều Dũng thì suy nghĩ nhiều hơn, đó chính là thiếu nữ kia đến sớm hơn bọn hắn, vì sao vẫn có zombie ở sảnh chính? Hoặc là nói, vì sao ngay cả một thi thể zombie cũng không nhìn thấy, là cô ta không gặp phải hay là bởi tốc độ quá nhanh mà tránh được? Zombie trong sảnh không nhiều, cái này cũng không nói làm gì. Chỉ là với năng lực của một người, cô ta có thể đến được đây thì lại là một chuyện cực kỳ không đơn giản, đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn không tự tin làm được như vậy.
Thấy người kia mãi không đáp lại, thiếu nữ cho rằng hắn còn đang nghi ngờ năng lực của mình, cô nàng bèn sờ lên một cái ghế dựa bên cạnh, vì thế ngay trước mắt bao người, cái ghế kia cứ vậy mà biến mất trong không khí. Cô mỉm cười nhìn mọi người ở đây, khi ánh mắt đảo qua chỗ Nam Thiệu thì ngừng hai giây, sau đó lại trả ghế dựa về chỗ cũ, đồng thời trên tay còn thêm một quả táo tươi mới, đi về phía Trương Dịch cùng Nam Thiệu, chìa tay đưa cho Trương Duệ Dương đang mở to mắt hiếu kì nhìn cô “Em trai nhỏ, táo này tặng cho em.”
Khi quả táo vừa to vừa đỏ giống như mới được hái từ trên cây xuống xuất hiện, đồng tử của mọi người đều co rụt lại. Trương Dịch không dấu vết nhíu mày, sau đó mỉm cười “Thứ này quá trân quý, cô giữ lại cho mình đi.” Trước tận thế một quả táo tươi không tính là gì, thế nhưng hiện tại dù có tiêu nhiều tinh hạch hơn nữa cũng khó mà đổi được, nói trân quý cũng không quá lời.
Trương Duệ Dương vốn đang ngóng trông ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, nghe đến câu này liền vùi đầu vào lòng ba ba, cố gắng không để mình nhìn quả táo vừa thơm vừa ngọt kia nữa, về phần nước miếng trong miệng lại không nhịn được, chỉ có thể vụng trộm nuốt vào.
Trong mắt thiếu nữ chợt lóe vẻ ngoài ý, không cho là đúng nhưng trên mặt vẫn cười bảo “Không sao, tôi vẫn còn.” Nói xong, kéo tay Trương Duệ Dương qua nhét táo vào, sau đó ngồi xuống ghế sô pha gần đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Kiều Dũng.
Trương Duệ Dương khó xử, không biết phải làm thế nào mới tốt, muốn khóc nhưng không dám nhìn về phía Trương Dịch. Anh cũng không nói gì, trao đổi ánh mắt với Nam Thiệu, cuối cùng chỉ hơi gật đầu với thiếu nữ, không nói lời cảm ơn mà là lấy táo từ trong tay Trương Duệ Dương ra để trên mặt bàn. Ánh mắt những người khác di động theo quả táo kia, dừng lại, sau đó rời đi.
Vẫn là câu nói cũ, thiếu nữ dám phách lối như vậy, tất phải có chỗ dựa, không sợ người khác có ý đồ với mình, tựa như cô có thể một mình đến khách sạn vậy, hiển nhiên năng lực so với những người đang ngồi ở đây mạnh hơn mấy bậc. Cho nên Trương Dịch cũng không nhiều chuyện mở miệng khuyên cô ta khiêm tốn trước mặt mọi người, dĩ nhiên trong đó còn có một nguyên nhân, chính là cảm giác của anh tại lúc cô gái này lấy ra quả táo đưa cho Trương Duệ Dương, trong nháy mắt đó trở nên có vẻ ác ý. Đương nhiên cũng không phải đặc biệt ác ý, chung quy trong mắt anh đối phương cùng lắm chỉ là một cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi, có vài việc có thể lý giải, dù sao về sau tận lực tránh đi là được.
“Cô gái…” Suy nghĩ nửa ngày, Kiều Dũng ho khan một tiếng, đang muốn mở miệng thì bị cô nàng cắt lời.
“Tôi tên là Hàn Linh, chú có thể trực tiếp gọi tên tôi.” Thiếu nữ cắt ngang lời hắn, hiển nhiên không quá thích hai chữ cô gái này, nhưng nếu gọi mấy kiểu xưng hô khác lại càng không được.
Kiều Dũng dừng một chút, mới nói “Năng lực của cô mạnh thế kia, tại sao muốn gia nhập với chúng tôi?”
“Đương nhiên là vì cảm thấy mấy người không tệ.” Hàn Linh trả lời rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta cảm thấy chỉ là trả lời cho có lệ.
Lời này đại khái có ý khích lệ, thế nhưng người ở đây, ngoài Tiểu Dương Dương không hiểu chuyện mà vui vẻ ra, ngay cả thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi tên Bùi Viễn kia cũng khinh thường bĩu môi, lại càng không cần phải nói tới những người đàn ông từng trải nhiều kinh nghiệm. Mọi người đều lấy mạng mình ra để chém giết, cũng không cần người ngoài cuộc tới bình luận một câu kiêu căng như vậy, kể cả là đối phương có mạnh hơn bọn họ đi chăng nữa.
Kiều Dũng chỉ cười, không lộ ra vẻ không vui, nhưng không trả lời Hàn Linh ngay mà là quay đầu nhìn về phía những người khác “Cũng đã hiểu hết rồi, tôi không có ý kiến. Ý của mọi người thế nào?” Nói đến đây, mới nở nụ cười xin lỗi với Hàn Linh “Trước đó chúng tôi đã giao hẹn rồi, nếu muốn thu thêm người, cần có sự đồng ý của tất cả.”
Thiếu nữ này xuất hiện rất kì quái, hơn nữa hành sự quá mức phách lối, nếu có thể hắn muốn từ chối ngay, nhưng lấy tình cảnh hiện tại của bọn họ, mọi người cùng ở trong một khách sạn, có thể không đắc tội thì không nên đắc tội. Chung quy tuổi trẻ khí thịnh, bị mất mặt, ai biết được sẽ gặp phải phiền toái gì chứ. Chỉ cần cô ta sau này không làm bừa, tiếp tục đi cùng nhau, có lẽ cũng không sao. Về phần đối phương có mưu đồ gì hay không, không phải hắn chưa suy xét qua, nhưng cũng chính bởi vì thế, thả người dưới mí mắt mình mới càng yên tâm hơn.
Hàn Linh có năng lực mạnh, dáng vẻ lại xinh đẹp, tuy lúc nói chuyện, hành động có vẻ kiêu ngạo khiến người ta không thoải mái, nhưng chung quy liên quan đến tuổi tác cho nên những người khác cũng không mở miệng phản đối, sôi nổi nói không có ý kiến. Vì thế mọi chuyện liền được định.
Trong mắt Hàn Linh lóe vẻ tự mãn, hiển nhiên cho rằng đây là điều tất nhiên, từ góc nhìn của cô, với năng lực của mình muốn gia nhập một đội ngũ thế này, hẳn là đối phương cầu còn không được, nào có thể bị cự tuyệt, cũng bởi thế khi Kiều Dũng suy nghĩ quá lâu, kì thật khiến cô rất khó chịu. Nếu không phải… cô đã sớm xoay người bỏ đi rồi.
“Nếu hiện tại mọi người đã nhất trí ý kiến, tiếp theo chúng ta sẽ nói đến vấn đề đội trưởng.” Kiều Dũng nói “Chúng ta chỉ có mười mấy người, sở dĩ cần một đội trưởng chủ yếu là vì vào thời điểm mấu chốt, có một người có thể gây ảnh hưởng đến tất cả chứ không để toàn đội rời rạc. Xét thấy mọi người mới quen biết không lâu, phỏng chừng ai cũng không phục ai, tôi sẽ tạm thời đảm nhận, ít hôm nữa quen thuộc rồi, muốn đổi người tôi chắc chắn không có ý kiến.” Việc này hắn nói khá là tùy ý, hiển nhiên cũng không quá đặt vị trí đội trưởng này trong lòng. Nếu không phải trước kia hắn là tổ trưởng, nói chuyện có uy tín lại không muốn mọi người mới
bắt đầu thành lập lại chỉ vì vị trí đội trưởng mà lục đục với nhau, hắn mới lười phải quản ba cái chuyện phí sức lại không được cảm ơn này. Nói đến cùng kì thật vẫn là một câu, tăng thêm tỉ lệ sống sót mà thôi.
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn, phát hiện mọi người đều biếng nhác, đối với chuyện ai làm đội trưởng tựa hồ không quá hứng thú, ngược lại chỉ có Hàn Linh mới gia nhập thì cánh môi giật giật, giống như đang tự kiềm chế lắm mới không lên tiếng. Vì thế hắn cười bảo “Ai không đồng ý hay có ý tưởng gì thì nhanh nói ra đi, không sau này lại dông dài ảnh hưởng đoàn kết, cũng đừng trách lão Kiều tôi giết chết kẻ đó.”
Hắn luôn kiêu ngạo như thế, những người khác đã quen rồi, thậm chí có người trêu ghẹo “Được rồi, biết râu đội trưởng Kiều mà vểnh lên thì không ai dám náo loạn. Mà này, cũng đã là tận thế rồi, râu kia của anh bảo dưỡng thế nào vậy? Có phải mỗi sáng đều phải soi gương chỉnh sửa không?”
Nghe vậy, mắt Kiều Dũng trợn lên, ngược lại Thạch Bằng Tam ngồi cách hắn không xa không nhịn được nở nụ cười, hóa ra Kiều Dũng quả thật mang theo một cái gương bỏ túi và dao cạo bên người, bằng không sao có thể giữ được hai chòm râu không biến hình được chứ?
Hàn Linh cảm thấy chuyện lập đội của bọn họ thật sự cứ như trò đùa, vừa mới bắt đầu đã không tách không rời đã khiến người ta thấy buồn cười rồi, về phần chuyện đội trưởng sau đó, lại càng thêm tùy tiện. Theo như cô thấy, đi lại trong tận thế không được phép có chút khinh thường nào, tuy nhìn cô phách lối, song đó là vì cô có năng lực, hoàn toàn không sợ người khác đánh chủ ý lên người. Nhưng những người này căn bản không có bản lĩnh đó, thế mà còn dám thoải mái như vậy, thuần túy là muốn tìm cái chết. Về phần không tách không rời cái gì đó, nếu đội viên bị thương hay tàn phế rồi, giữ lại chẳng qua chỉ liên lụy những người khác mà thôi, những người này hiển nhiên còn chưa hiểu rõ sự tàn khốc của tận thế, thật sự là quá ngây thơ.
Nghĩ một chút, cuối cùng cô quyết định vẫn không nên ở giờ phút này xuất đầu tranh vị trí đội trưởng, chờ bọn họ về sau bởi vì suy nghĩ ngây thơ hiện tại mà thất bại, cô sẽ lại ra mặt, hẳn sẽ càng dễ dàng thu phục bọn họ hơn.
Đợi trong chốc lát thấy không ai phản đối, Kiều Dũng rốt cục đập bàn kết thúc đề tài về tổ đội. Kế tiếp đương nhiên là bắt đầu dọn dẹp khách sạn, ít nhất trước khi trời sáng mưa tạnh, bọn họ đều không có khả năng rời khỏi nơi này, cho nên khiến nơi cư trú an toàn hơn một chút là rất quan trọng.
Khách sạn có bảy tầng, tầng một là sảnh lớn, còn có nhà hàng cơm Trung, tầng hai đến tầng sáu là phòng nghỉ, tầng bảy là nhà hàng Tây, quán bar, cà phê cùng với phòng tắm hơi và các công trình nghỉ dưỡng. Hàn Linh nói cô ở tầng cao nhất, kỳ thật là phòng kinh doanh ở tầng sáu. Vì lý do an toàn, Kiều Dũng cũng không phân chia người quá lẻ tẻ, thêm Hàn Linh tổng cộng có mười tám người, đương nhiên Trương Duệ Dương lúc này chỉ là tính cho đủ đầu người mà thôi, có sức chiến đấu chân chính vẫn là mười bảy, hắn phân mười bảy người này thành hai đội đi càn quét từng tầng một.
Mọi người xúm lại, thực lực của mỗi người không quá rõ ràng, cũng không biết sắp xếp ra sao, cho nên lấy nguyên tắc tự nguyện, để bọn họ tự phân tổ. Bốn người Trương Dịch khẳng định sẽ không tách ra, sau đó Triệu Xuân gia nhập thêm, còn có hòa thượng Giới Sân không biết là hòa thượng thật hay giả, một người đàn ông tên Đàm Khuê Phong khoảng bốn mươi tuổi và Hàn Linh. Tổng cộng có mười dị năng, dĩ nhiên mặc kệ dị năng có dùng được hay không đều phân bố theo số lượng bình quân mà chia, tính như vậy, bên đám Nam Thiệu mới chỉ có bốn dị năng, vì thế vốn Thạch Bằng Tam thường như hình như bóng với Kiều Dũng bị đá lại đây. Cứ vậy, số lượng của bọn họ lại nhiều hơn một người, chẳng qua cũng không ai so đo, chung quy không phải bên này nhiều thì chính là bên kia hơn, không cách nào chia đều được.
Nếu bắt đầu dọn dẹp thì dĩ nhiên không thể tiết kiệm điện, đèn trên hành lang đều mở ra, thang máy cũng thông điện, trong bốn thang máy vậy mà còn giam mấy zombie, cùng với mấy thi thể xương cốt tứ chi phân tán, còn có mấy thứ thối rữa màu đen đã không còn nhìn ra là cái gì nữa. Có lẽ vì muốn chứng minh thực lực của mình với mọi người, không đợi những người khác ra tay, Hàn Linh biến ra thanh đao dài từ hai tay trống rỗng, nhanh như gió trong hai ba cái liền giải quyết xong mấy zombie kia. Cuối cùng thu đao vào không gian, trên người không dính lấy một giọt máu bẩn.
Quá mạnh! Tất cả mọi người còn chưa tách ra trợn mắt há mồm, cho rằng bản thân thấy được cao thủ võ hiệp trong truyền thuyết.
Hàn Linh quay đầu nhìn những người khác, không chút che giấu vẻ kiêu ngạo, sau đó dẫn đầu bước vào thang máy, thấp thoáng có bóng dáng của người cầm đầu. Những người còn lại sau khi sững sờ, cũng chia ra vào hai thang máy, chỉ là mỗi người suy nghĩ cái gì thì trong đầu người bên ngoài cũng không biết được.
Tầng hai đã dọn dẹp sạch sẽ, cho nên trực tiếp lên tầng ba tầng bốn.
“Anh Nam Thiệu, dị năng của anh rất lợi hại nhỉ.” Khi những người khác đều im lặng, Hàn Linh rốt cuộc mở miệng giống như lơ đãng hàn huyên cùng Nam Thiệu.
Nam Thiệu ngạc nhiên nhìn về phía cô, nghĩ rằng hình như vừa rồi cũng không giới thiệu, sao cô ta biết tên mình, miệng lại thản nhiên trả lời “Dị năng hệ mộc thì có gì lợi hại chứ?”
“Dị năng hệ mộc? Sao lại thế được, không phải là dị năng sinh mệnh sao?” Hàn Linh thốt ra, nói xong mới phát hiện bản thân hình như lỡ lời, chỉ có thể xấu hổ sửa lại “Em nghe người khác nói vậy.”
Quả thực là càng giấu đầu càng lòi đuôi.