Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Hợp tác thế nào thì Lý Mộ Nhiên chưa nói, tuy rằng cô và nhóm Trương Dịch có thể hợp tác khăng khít, nhưng đó cũng là do trong thời gian dài huấn luyện mới chậm rãi hình thành, nếu muốn nói thành lý luận, cô thật sự không biết thuyết minh như thế nào, cho nên chỉ có thể để lũ trẻ tự mình động não, cô ở bên cạnh quan sát đồng thời nhắc nhở đôi câu. Hơn nữa, việc cần ưu tiên hàng đầu bây giờ vẫn là làm cho hai đứa bé kia vượt qua nỗi sợ giết zombie.
Trên phương diện dạy trẻ nhỏ, Lý Mộ Nhiên không có kinh nghiệm gì, may mà cô đã thấy Kiều Dũng huấn luyện những người khác như thế nào. Vì thế buổi chiều, trong lúc cô giết zombie luôn giữ lại một con, chém hết tay chân rồi ném cho Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên. Không thể không nói, chém đứt tay chân zombie so với trực tiếp giết chết còn khó hơn, cũng chỉ có Trương Dịch mới có thể làm thoải mái như vậy.
Khiến cho Lý Mộ Nhiên ngạc nhiên chính là người ra tay giết chết zombie kia lại không phải là Lý Viễn Trác nhìn qua khá dũng cảm mà là cô bé Ngô Tử Nhiên vẫn luôn la hét thật đáng sợ. Lúc xuống tay, bé vừa hét chói tai vừa chém xuống, chém xong lập tức ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo, sau đó vừa khóc vừa cười, toàn thân run rẩy nhưng vẫn nâng tay vỗ vai cười nhạo Lý Viễn Trác nhát gan, tình cảnh kia nhìn qua thật sự là vừa buồn cười nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy xót xa.
Tiếng hét rất nhanh dẫn tới một đám zombie khác, liếc mắt nhìn qua đông nghìn nghịt, ít nhất phải đến năm mươi con. Khi mang mấy đứa nhỏ trốn đi, trong lòng Lý Mộ Nhiên không khỏi tiếc nuối vì không có người dị năng hệ thổ ở đây, bằng không thì bọn họ đã không cần phải trốn khổ sở như vậy, ngược lại còn có thể kiếm đủ tinh hạch.
Bởi vì không quen địa hình nên bọn họ không dám chạy loạn trong phố lớn ngõ nhỏ xung quanh, vừa sợ lạc đường lại sợ bị bao vây, vì thế lựa chọn trốn vào một tòa văn phòng cao tầng gần đó. Trong sảnh tầng một có một thi thể mặc trang phục bảo vệ, nhưng chỉ còn lại xương trắng, đầu lăn lóc ở một bên, có lẽ khi chết đã biến thành zombie, sau đó bị người trong tòa nhà giết.
Không có điện, thang máy lại không dùng được, nhưng cửa cầu thang bộ thì rộng mở, bọn họ chạy vào rồi đóng lại từ bên trong, đáng tiếc không có cách nào khóa lại nên không ngăn được zombie. Tòa nhà này tổng cộng có mười sáu tầng, phần lớn cửa hành lang đều bị khóa, có thể nghe được bên trong có tiếng chân kéo dài trì trệ của zombie. Khi họ đi qua, chúng bị hấp dẫn tiến đến cạnh cửa, bắt đầu đập phá vang lên tiếng ầm ầm.
Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương đã quen với tình huống này, nhưng ba đứa Phó Đam lại run sợ vô cùng. Chúng sợ nhiều zombie như vậy sẽ phá vỡ cửa và biến bọn họ thành sủi cảo, vì thế một đám đều bất giác nín thở và chân bước nhẹ nhàng hơn, tựa hồ làm như vậy có thể khiến zombie bên trong không chú ý đến vậy. Sau khi qua tầng năm và lên đến tầng sáu, đi vài bước, Lý Mộ Nhiên chợt đứng lại đồng thời ngăn mấy đứa trẻ ở phía sau, đứng tại chỗ đợi một lát, bỗng nghe ầm một tiếng, sau đó là tiếng va đập liên tiếp, một zombie lăn từ trên cầu thang xuống rồi ngừng lại ở khúc quanh, một lúc sau vẫn chưa đứng dậy, động tác ngốc nghếch kia khiến Lý Mộ Nhiên thoáng chốc cảm thấy như trở lại khi chưa xảy ra trận mưa lớn. Có đối lập mới biết được, hóa ra zombie vào đầu tận thế lại ngốc nghếch và đáng yêu đến vậy.
Chỉ cảm thán vài giây, ầm ầm vài tiếng, lại có vài zombie ngã xuống rồi chồng lên con ban đầu như trò chơi trồng tháp người. Trên mặt Lý Mộ Nhiên không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nói với Phó Đam “Giải quyết chúng đi.” còn dặn dò thêm một câu “Cẩn thận móng vuốt.”
Sau khi nhìn thấy mấy zombie kia ngã thành một đống, Phó Đam đã muốn xông lên nhưng Lý Mộ Nhiên không lên tiếng, cậu không dám lộn xộn. Lúc này được cho phép, cậu lập tức sải bước đến cầu thang, nhìn thoáng qua, phát hiện phía trên không còn zombie mới liên tục chém bốn zombie kia.
“Chị Mộ Nhiên.” Làm xong, cậu chàng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mộ Nhiên, trong ánh mắt lóe ánh sáng, hiển nhiên vì mình một lần giải quyết được bốn zombie mà cảm thấy hưng phấn. Có lẽ ngay cả chính cậu cũng chưa phát hiện, trải qua nửa ngày này, cậu càng lúc càng tin phục Lý Mộ Nhiên.
Lý Mộ Nhiên cũng không khen ngợi mà chỉ nhắc nhở “Mấy zombie này hành động chậm chạp lại ngốc, xương cốt xốp giòn, không giống với dưới lầu kia. Đừng tưởng rằng lần này có thể giết thoải mái mà đắc ý.”
Nếu trước tận thế có giáo viên dạy bảo như vậy, Phó Đam đã sớm không kiên nhẫn, thế nhưng lúc này lại nghiêm túc gật đầu, một chút cũng không thấy phiền phức, bởi vì đã trải qua tình người ấm lạnh, biết bây giờ còn có người chịu nói với cậu những lời này tuyệt sẽ không hại cậu. Hơn nữa trước đó cậu cũng đã tự tay giết vài zombie, tự nhiên có thể cảm giác được chênh lệch rõ ràng giữa chúng.
“Viễn Trác, Tử Nhiên, hai đứa đi giúp Phó Đam lấy tinh hạch.” Ban đầu Lý Mộ Nhiên còn lo lắng mấy đứa nhỏ sẽ có tâm lý phản nghịch mà không nghe lời cô, lúc này thấy vậy, ánh mắt không khỏi nhu hòa hơn một chút, sau đó quay đầu nói với hai đứa nhỏ. Có một số việc, chỉ cần tiếp xúc nhiều thì sẽ từ từ trở thành thói quen. Cho dù là sống sót gian nan, quen rồi thì có thể cố gắng chịu đựng.
Do trước đó đã khóc lớn nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Tử Nhiên đã trở nên lấm lem, lúc này dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng cũng không dám nhiều lời, bởi vì bé biết vừa rồi là do bé dẫn zombie tới, tuy không ai nói gì nhưng bé vẫn chột dạ. Còn về Lý Viễn Trác, bởi vì chỉ còn mình nó là chưa giết được zombie nên lúc này cũng yên lặng nghe theo lời Lý Mộ Nhiên.
Dao chặt dưa hấu cùn không dễ mở được đầu zombie, ba đứa trẻ phí thật nhiều sức mới lấy được tinh hạch, sau đó Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác lại nôn một hồi, thức ăn trưa toàn bộ bị nôn ra hết sạch. Bụng vừa trống rỗng khó chịu, vừa không khống chế được lại muốn nôn, nhưng chỉ có thể chịu đựng. Bọn chúng đều từng là bảo bối được cha mẹ bảo vệ trong tay, nay lại làm chuyện như vậy cũng không cảm thấy tủi thân gì, bởi vì người đau lòng khi thấy bọn chúng khổ sở, tủi thân, bốc đồng và rơi nước mắt đã không còn nữa.
“Tinh hạch nhỏ phải mười viên mới đổi được một viên thế này.” Phó Đam đưa bốn viên tinh hạch trắng đục đến trước mặt Lý Mộ Nhiên, hơi thất vọng nói.
“Tích tiểu thành đại.” Đối với chuyện này, cô cũng không biết nói gì hơn nên chỉ có thể nói thế.
“Đúng vậy, ít ra tốt hơn là không có gì.” Phó Đam ngược lại rất dễ thỏa mãn, sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu, phải biết rằng trước kia bọn chúng ngay cả tinh hạch như vậy cũng chưa từng lấy được.
“Đi thôi, vào trong xem.” Lý Mộ Nhiên không định đợi hai đứa Lý Viễn Trác nghỉ ngơi, mang theo Dương Dương dẫn đầu đi lên tầng sáu. Trong tận thế, thích ứng càng nhanh thì sống sót càng dễ, điều này bọn chúng nhất định phải hiểu.
“Dì ơi, con có giỏi không?” Trương Duệ Dương vẫn luôn yên lặng không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu hỏi Lý Mộ Nhiên đang nắm tay nhóc, ánh mắt to tròn đen láy rất chi là đắc ý.
Lý Mộ Nhiên ngừng lại, không biết có phải là do ở chung lâu với thằng bé hay không mà cô lập tức nghe hiểu được ý nhóc, hóa ra Trương Duệ Dương đang nói về lần đầu tiên giết zombie nhưng nhóc lại không nôn, sau đó khi đào tinh hạch là do nhóc chủ động hỗ trợ. Cô ừ một tiếng, gật đầu trả lời “Đúng, Dương Dương rất lợi hại. Lần đầu tiên dì giết zombie cũng nôn dữ lắm đó.”
Trương Duệ Dương vì thế mà mặt mày hớn hở hẳn lên, khôi phục chút hoạt bát như khi còn ở bên Trương Dịch.
“Em cũng không nôn.” Đi theo phía sau, Phó Đam nhịn không được cũng chen vào một câu, sau đó lại ngậm miệng cúi đầu, lỗ tai lại nhếch cao muốn nghe Lý Mộ Nhiên khen ngợi.
“Anh cũng rất giỏi!” Kết quả Lý Mộ Nhiên còn chưa nói gì, Trương Duệ Dương đã mở miệng trước, điệu bộ và biểu tình khi quay đầu lại nhìn về phía Phó Đam cực kỳ nghiêm túc, khiến người ta có cảm giác những lời này là nhóc nói ra từ nội tâm.
Trong lòng Phó Đam lập tức thoải mái hơn, lời hay ai cũng thích nghe, nhất là người nói lời này là một thằng bé giỏi hơn nhiều so với cậu, thế nhưng ánh mắt cậu vẫn nhịn không được trộm dò xét Lý Mộ Nhiên, mãi đến khi cô cũng ừ một tiếng, cậu chàng mới lộ ra tươi cười. Ánh mắt híp lại, khóe môi cong lên, cậu nhớ tới từ khi cha mẹ chết đi, hình như chưa từng cười giống như thế nữa.
Hai đứa nhỏ đi cuối cùng nghe được đối thoại của mấy người phía trước, không khỏi ỉu xìu hạ vai, bắt đầu cảm thấy hơi mất mặt.
Cửa hành lang tầng sáu mở rộng, bên trong có mấy công ty tư nhân, có cái khóa cửa, có cái lại mở, lộ ra chút ánh sáng rọi vào hành lang u ám. Bọn họ thật cẩn thận đi vào bên trong, thỉnh thoảng sẽ đụng đến một hai cái đầu lâu, hoặc là đạp đến một đống xương trắng phát ra tiếng như cành khô bị bẻ gãy, kết hợp với tiếng va đập sau cánh cửa đóng chặt càng có vẻ âm trầm quái dị.
Rất hiển nhiên, trong này từng có người muốn chạy đi rồi chiến đấu kịch liệt, về phần cuối cùng những người đó có trốn thoát được hay vẫn bị biến thành zombie, trừ chính họ, chỉ sợ sẽ không bao giờ có người biết đến.
Một cánh cửa công ty mở rộng, bên trong tổng diện tích đại khái hơn một trăm mét vuông, bị ngăn ra thành một văn phòng quản lý, một phòng tài vụ, một phòng triển lãm nhỏ và một phòng cà phê, còn lại đều là khu vực làm việc của nhân viên. Bọn họ đi vào, phát hiện một zombie trong phòng quản lý, Lý Mộ Nhiên để cho ba đứa trẻ giải quyết còn cô thì đi qua mở cửa sổ xem xét tình hình dưới lầu.
Có lẽ do không dính mưa, zombie trong tòa nhà đều ngốc như đợt đầu biến dị, mà zombie quản lý này vừa lùn vừa béo, ba đứa trẻ nếu không kinh hoảng thì muốn giải quyết cũng không khó. Nhưng cuối cùng vẫn do Phó Đam ra tay, Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên đối mặt với zombie có thể hoạt động vẫn không dám tiếp cận.
Dưới lầu có không ít zombie bị hấp dẫn tới đây, xem ra đã có một số đi vào. Lý Mộ Nhiên biết không thể bị nhốt ở đây, nhưng lúc này cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nghĩ cách giết hết bọn chúng, may mà hiện tại đang ở trong nhà, dù chiến đấu kịch liệt một chút nhưng cũng không hút thêm nhiều zombie hơn đến đây.
“Ở đây có kẹo nè!” Đúng lúc này, Ngô Tử Nhiên bỗng nhiên mừng rỡ reo lên “Có cả bánh quy với cánh gà nữa.”
Ánh mắt mọi người đều bị bé hấp dẫn nhìn qua, thấy bé giơ hai tay, một tay cầm mấy viên kẹo, một tay cầm túi bánh đã mở ra với một túi cánh gà bọc kín. Mấy đứa nhỏ đều không nhịn được nuốt nước miếng, còn Lý Mộ Nhiên suy nghĩ một chút rồi dặn “Mấy đứa tìm kiếm một chút, cố gắng tìm đồ ăn và nước, những thứ vô dụng khác thì đừng lấy.”
Cô vừa lên tiếng, mấy nhóc con không chờ được nữa lập tức chạy tới lục tung mọi thứ, cả Trương Duệ Dương cũng không ngoại lệ. Lý Mộ Nhiên lúc này cũng bất chấp việc huấn luyện Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên, sau khi xác định trong phòng không còn nguy hiểm thì nhanh chóng đến một văn phòng khác, bên trong không có zombie, cô liền quay lại bảo mấy đứa trẻ tìm cả bên này, còn mình thì đi đến hành lang, vừa lúc nhìn thấy một zombie đang chầm chậm hồng hộc đi lên. Khi zombie kia nhìn thấy cô, nháy mắt hưng phấn lên, gầm gừ cất bước vọt qua. Nó vừa kêu lập tức đánh động đám zombie bên dưới, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân lạch bạch rầm rầm nhanh như mưa rào.
Lý Mộ Nhiên đi đến cửa hành lang tầng sáu, sau đó xoay tay khóa lại, đợi zombie đầu tiên xông đến, cô dùng cuốc chim đập vào sau tai nó, nhanh gọn dứt khoát. Zombie phía sau lục tục vọt lên, bởi vì khoảng cách rất gần, cô đoán trước khi mình giải quyết xong chúng nó sẽ bị đống phía sau bao vây, vì thế ngồi xụp xuống, tránh đi móng vuốt lao đến đồng thời dùng chân đá vào bụng nó, khiến nó ngả ngửa ra rồi đổ ầm xuống khiến vài con phía sau cũng bị ngã lăn theo, chỉ có một hai con may mắn thoát nạn. Lý Mộ Nhiên đi lên vài bậc thang, chờ hai zombie may mắn kia đi lên rồi nhanh chóng giải quyết chúng, sau đó lại tiếp tục dùng cách ấy. Khi khoảng cách giữa đám zombie đã cách xa thì cô liền dừng lại xử lí đám đuổi theo, nếu cách không xa liền nghĩ cách tách chúng ra, đến khi cô đi tới tầng mười thì đã giải quyết được hơn chục con.
Lúc cô đi ra vẫn chưa dặn mấy đứa Trương Duệ Dương, sợ đám nhóc không biết mở cửa ra ngoài, cho nên cố gắng thu hút sự chú ý của zombie đến mình, đồng thời tăng nhanh tốc độ lên lầu, hi vọng có thể trước khi đám nhóc lục hai gian phòng đó xong cô đã dẫn tất cả zombie ra xa khỏi tầng sáu.
Cửa tầng mười ba cũng mở, có hai zombie lượn lờ trong hành lang, nhìn thấy Lý Mộ Nhiên thì vội lao đến, bị cô giải quyết xong trong hai ba nhát. Thế nhưng cô không tiến vào tầng mười ba mà tiếp tục đi lên sân thượng lộ thiên. Cửa sân bị khóa, may mà cuốc chim của cô đã được Thạch Bằng Tam cường hóa qua, chém nhiều zombie như vậy cũng chưa hỏng, đập mở khóa hoàn toàn không thành vấn đề.
Cô canh giữ ở cửa, cánh tay đã hơi mỏi. Từ tầng mười đến tầng mười sáu, cô đã giải quyết hơn ba mươi zombie, tính đủ loại cộng lại hẳn cũng gần năm mươi con, thế nhưng phía sau vẫn còn không ít, hiển nhiên không dưới trăm zombie đã tiến vào tòa nhà. Cô không xác định mình có đủ năng lực để giết hết đám zombie đó hay không, thế nhưng dù biết không giết được cô cũng phải cố, hơn nữa còn phải sống sót trở về, bởi vì cô không thể để Trương Duệ Dương ở lại nơi này được.
Đáng tiếc cô không thể luôn thủ ở cánh cửa này, phương pháp đạp zombie lăn xuống không phải lúc nào cũng hiệu quả, cuối cùng cô bị ép lui đến trên sân thượng. Không có thang lầu cản trở, đám quái vạt kia nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Lý Mộ Nhiên bắt đầu dựa vào chạy trốn để kéo ra khoảng cách giữa mình với chúng, đồng thời cũng lợi dụng tốc độ chạy không đồng nhất của zombie để nắm chặt cơ hội chém giết. Cứ như vậy thì tiêu hao thể lực hơn rất nhiều, nhưng cô cũng phát hiện đám zombie khi đi lên khoảng bốn mươi con thì không tăng thêm nữa. Mà mặc kệ có phải một phần đã bị hấp dẫn bởi mấy đứa Trương Duệ Dương ở tầng sáu hay chỉ có bấy nhiêu, ít nhất cô biết chỉ cần xử lý xong đám này là có thể thoát thân, trong lòng cô cũng có thêm chút lòng tin.
Đây là một trong những trận đấu gian nan nhất từ trước đến nay của cô. Trước đây dù có gặp nhiều zombie như vậy cũng có những người khác giúp đỡ, ban đầu dù chỉ một mình, cô cũng biết lượng sức mà không trêu chọc đến những phiền toái vượt quá khả năng giải quyết. Thế nên lúc này, khi mệt đến mức muốn buông tay, lòng cô không khỏi dấy lên chút hối hận, hối hận sao mình lại xen vào việc của người khác. Nếu chỉ có cô và Trương Duệ Dương thì sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng dù nghĩ như thế, cô vẫn cắn răng liều mạng muốn xử lý tất cả zombie.
“Dì ơi!” Khi Lý Mộ Nhiên giết đến mức cánh tay đã mất đi cảm giác, hai chân sắp bất động, tầm mắt cũng hoa lên thì trong tai lại đột nhiên nghe được tiếng gọi của Trương Duệ Dương.
“Chị Mộ Nhiên, chúng em đến giúp chị.” Còn có tiếng gọi của ba đứa Phó Đam nữa.
Lý Mộ Nhiên không dám phân tâm, cho dù trách bọn chúng không nên đi lên nhưng vẫn tỉnh táo lại, chẳng qua tốc độ chạy và sức vung cuốc chim trong khi thể lực cạn kiệt đã không thể tăng
thêm chút nào nữa. Đối lập với sự mỏi mệt của cô, vài zombie kia lại vẫn luôn hầm hè xông tới, một chút cũng không biết mệt, ngoại trừ nguy cơ truyền nhiễm cực cao của zombie thì đây cũng là một vấn đề khiến nhân loại đau đầu.
Mà ở bên kia, Trương Duệ Dương đã bắt đầu giết zombie xung quanh. Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên bắt đầu kéo một chiếc dây thừng không biết đã tìm được ở đâu đến, sau đó tìm hai cái vòi nước để buộc vào. Độ cao của dây thừng chỉ tới đầu gối người lớn, hai đứa còn chưa buộc chặt đã có zombie bị bọn chúng hấp dẫn lao đến. Ngô Tử Nhiên sợ tới mức hét to rồi hoảng loạn chạy về hướng có zombie, chạy một nửa mới bị Lý Viễn Trác và Phó Đam khẩn trương gọi trở về. Zombie đuổi theo phía sau bé, khi chạy đến gần dây thừng buộc căng, cô bé lập tức biểu hiện ra kỹ xảo thoát thân, nhanh chóng lăn trên mặt đất phía dưới sợi dây, mà hai zombie đuổi theo kia thì bị dây thừng ngáng chân, rầm rập hai cái, ngã như chó gặm phân. Lý Viễn Trác cột chắc đầu dây thừng bên mình xong đang muốn đến chỗ Ngô Tử Nhiên cột thêm một chút thì cảm thấy dây thừng trên tay trượt một đoạn ra ngoài, nó cuống quít nắm chặt, cảm thấy lòng bàn tay bị ma sát nóng cháy phát đau.
Phó Đam vẫn đứng bên cạnh đề phòng khi thấy zombie ngã sấp xuống thì lập tức xông lên, thừa dịp này chém liên tiếp mấy đao, khiến chúng nó rốt cuộc không cách nào nhúc nhích nữa. Mà tiếng kêu của Ngô Tử Nhiên lại dẫn tới vài zombie khác, bên Lý Mộ Nhiên áp lực được giảm đi, thế nhưng ba đứa nhỏ lại hoảng, căn bản không kịp hoan hô vì giết được hai zombie đã bắt đầu chạy toán loạn vòng quanh dây thừng. Sau đó liền nghe thấy rầm rập vài tiếng, có hai zombie bị dây thừng ngáng chân ngã sấp xuống, ba zombie khác thì bị đồng loại đã ngã xuống ngáng chân cũng té luôn, mà sợi dây thừng vốn không được buộc chặt đã bị co kéo ba lượt không nhẹ như vậy cũng tuột ra trên đất.
“Nhanh lên, nhanh lên, Tử Nhiên, A Trác, mau lại đây hỗ trợ, đừng để chúng nó đứng lên.” Phó Đam đã lẻn sang bên kia nhìn thấy, bận rộn thu dao chặt dưa hấu chạy trở lại, vừa chạy vừa chỉ đạo hai đứa kia. Đến lúc này, Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên cũng quên cả sợ, cùng giơ đao tiến lên, chém lung tung loạn xạ lên thân zombie đang muốn đứng dậy.
“Chém đầu chém đầu! Cẩn thận tay! Cẩn thận bị nó cắn…” Phó Đam đang tránh thoát liên tục nhắc nhở hai nhóc kia. Hai đứa bé lúc này cũng không suy nghĩ gì, tai nghe được cái gì thì làm theo cái đấy. Cứ như vậy, ba người mơ mơ hồ hồ giải quyết hết năm zombie ngã trên đất.
Trước đó Lý Mộ Nhiên cũng đã xử lý được không ít, giờ được mấy đứa nhỏ trợ giúp, số lượng zombie nhanh chóng giảm xuống, nháy mắt liền chỉ còn mười mấy con, cô và Trương Duệ Dương cùng giải quyết, tuy không thể nói là thoải mái nhưng cũng không còn vất vả như khi một mình nữa, huống chi còn có ba đứa Phó Đam bên cạnh đang giết hăng say, lại tốn thêm nửa giờ, cuối cùng tất cả zombie trên sân thượng đều bị dọn dẹp sạch sẽ. Sau khi xác định không còn nguy hiểm, cô lập tức ngã người xuống đất, cuốc chim để một bên, dù cho bên cạnh là hai thi thể zombie cũng hoàn toàn không để ý.
Bầu trời vẫn xám xịt, có vài hạt trăng trắng chậm rãi rơi xuống, vương lại trên lông mi và trán của cô, rất nhanh liền biến thành nước, cảm giác lạnh lẽo khiến tinh thần của cô lập tức tỉnh táo hơn. Cái gì cũng không có, không có quá khứ, không có tương lai, thậm chí ngay cả chính cô và hết thảy xung quanh đều không tồn tại, một tia ấm áp kỳ dị xoay tròn tại mi tâm, càng xoay càng nhanh, tựa như muốn đưa cô tới một nơi khác.
“Dì ơi! Dì ơi!”
“Chị Mộ Nhiên.”
“Chị ơi!”
Tiếng gọi liên tiếp vang lên bên tai, kéo Lý Mộ Nhiên thoát khỏi cảm giác quái dị, lúc này mới phát hiện bầu trời trước mắt đã bị mấy cái đầu nhỏ che mất, mấy khuôn mặt lấm lem như mèo hoa đều phủ đầy lo lắng và thân thiết, cô không tự chủ được lộ ra nụ cười, quên đi cảm giác hối hận lúc trước.
“Dì không sao, chỉ mệt thôi, để dì nghỉ ngơi một lát.” Cô nói, thân thể vẫn không động, cho dù cảm thấy hơi lạnh.
“Nhưng mà dì vừa…” Trương Duệ Dương không vì câu trả lời của cô mà thả lỏng, mặt vẫn đầy rối rắm “Dì ơi, vừa rồi dì như sắp biến mất, làm con sợ muốn chết.” Nói tới đây, tựa hồ nhóc cảm thấy không thỏa đáng, đơn giản cũng nằm xuống bên cạnh Lý Mộ Nhiên, hai tay ôm lấy tay cô “Dì ơi, nếu dì muốn đi đâu nhất định phải dẫn con theo nhé.”
Thời tiết lạnh như vậy, Lý Mộ Nhiên cũng không dám để đám nhóc ngủ trên nền, vì thế vất vả ngồi dậy, đầu nhẹ nhàng chạm vào đầu nhóc con, hứa hẹn “Đó là đương nhiên.”
Trương Duệ Dương lúc này mới yên lòng, ánh mắt to tròn cười thành vầng trăng khuyết. Ba đứa Phó Đam thấy động tác thân mật và lời nói của hai người, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Tay Lý Mộ Nhiên nâng lên cũng khó, liền đưa cuốc chim của mình cho Phó Đam mượn, để mấy nhóc thay phiên đào tinh hạch. Ba đứa trẻ trong hốt hoảng hỗn loạn vô tình hợp tác lần đầu tiên, tuy rằng quá trình vô cùng thê thảm, nhưng kết cục vẫn rất đáng mừng. Thế nên đến lúc này, Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên chuyển từ sợ hãi ban đầu thành hưng trí bừng bừng, tranh nhau muốn lấy tinh hạch. Ngược lại Trương Duệ Dương luôn tích cực lại không chịu rời khỏi Lý Mộ Nhiên, như thể sợ cô sẽ đột nhiên biến mất.
Lý Mộ Nhiên vừa đau lòng vừa buồn cười, lại không biết quả thật vừa rồi cơ thể cô lúc ẩn lúc hiện, nếu không phải đám Trương Duệ Dương phát hiện gọi về thì không biết cô đã chạy đến nơi nào.
Một ngày này thu hoạch không ít, tổng cộng được hơn một trăm viên tinh hạch, còn có một ít đường và đồ ăn vặt, cà phê sữa bột, lá trà rượu và thuốc lá, tìm thêm trên tầng mười ba, đồ đạc linh tinh thế mà một ba lô cũng không thể đựng hết. Điều khiến bọn nhóc hưng phấn là trên tầng mười ba chúng tìm được một thanh đao dài nằm trong vỏ trang trí trong phòng, cùng với một cây cung và túi da đựng mũi tên. Dao chặt dưa hấu của bọn nhóc đều đã cùn, có thể tìm được vũ khí thay thế đương nhiên rất vui mừng, đáng tiếc thanh đao kia không có mũi nhọn nên không thể dùng, chỉ có thể nhìn cho đã mắt.
Lý Mộ Nhiên không phải chưa từng nghĩ đến mang theo mấy thứ này trở về có thể sẽ không bảo đảm, nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao ai biết lần sau bọn họ đón xe còn có thể quay lại nơi này hay không, cho nên chỉ có thể trông chờ vào may mắn.
Khi họ trở lại khu vực đậu xe, xe tốt đã lái đi gần hết, nhưng chiếc xe đưa bọn họ đến thì vẫn còn. Lý Mộ Nhiên không muốn lại đi chiếc xe ấy, đang muốn dẫn mấy đứa trẻ đi hỏi đoàn xe chưa xuất phát khác thì bị một người đàn ông mặc trang phục chiến đấu ngăn lại.
“Cô Lý, anh Tống mời cô qua.” Người nọ có biểu tình lạnh lùng, ánh mắt lành lạnh cô độc, mang theo lệ khí từ núi thây biển máu đi ra, vừa thấy liền biết không dễ chọc.
Lý Mộ Nhiên có chút ấn tượng với anh ta, hình như là một trong những vệ sĩ của chủ nhiệm Tống. Đối với chuyện này, cô kỳ thật cảm thấy rất khó hiểu, không biết vì sao một chủ nhiệm ngoại khoa lại có vệ sĩ, còn có cả một đội với thế lực lớn như vậy. Tuy nhiên cô và đối phương vốn cũng không quen thuộc, cho nên ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất.
Nói đến chủ nhiệm Tống, thực ra bọn họ cũng chưa gặp gỡ nhiều, bởi vì khi cô còn đang thực tập, vẫn chưa chuyển đến khoa não của hắn thì chỉ mới nghe nói khoa não có một chủ nhiệm họ Tống vừa hung dữ lại nghiêm khắc, thực tập sinh hay sinh viên bổ túc làm giải phẫu hoặc kiểm tra phòng cùng hắn không ai mà không ăn mắng. Nhưng khi bắt đầu tận thế, cô vừa lúc trực ban, mà vị chủ nhiệm này lại thay chủ nhiệm của cô làm một ca cấp cứu giải phẫu, sau đó lôi cổ cô đang viết hồ sơ bệnh trong phòng đi làm trợ thủ. Ca giải phẫu kia cuối cùng cô cũng không hoàn thành, bởi khi chủ nhiệm Tống đang cứu giúp bệnh nhân, cô rất không có mắt nâng tay đẩy hắn ra, kết quả đương nhiên là bị chủ nhiệm xám xịt nổi giận đuổi khỏi phòng phẫu thuật. Tất nhiên, bệnh nhân kia kỳ thật đã bị lây nhiễm, chẳng qua khi đó còn chưa ai biết đến sự tồn tại của zombie, cô làm động tác ấy thuần túy là do cảm thấy không đúng nên phản ứng theo phản xạ. Sau này có lẽ sẽ được mang ơn, nhưng lúc ấy quả thực là hành vi không bình thường, tất cả hộ sĩ, bác sĩ gây mê trong phòng giải phẫu đều nhìn cô bằng ánh mắt nhìn đồ ngu, còn mang theo thương hại, hiển nhiên là thương hại bi kịch sau này sẽ phải chuyển đến khoa não của cô. Chỉ có điều, ai cũng không nghĩ đến, cô không còn cơ hội chuyển khoa nữa.
Nghĩ đến sắp gặp lại vị chủ nhiệm kia, theo bản năng cô hơi sợ hãi. Tựa như học sinh kính sợ giáo viên, đó là cảm giác tuyệt đối không bởi vì tận thế đến mà giảm bớt. Nhưng cô không dám không đi, vì thế chỉ có thể nắm tay Trương Duệ Dương, dẫn theo ba đứa Phó Đam, ôm tâm tình căng thẳng theo sau vệ sĩ kia đi tới trước một chiếc xe quân đội việt dã.
Bọn họ còn chưa đứng vững, cửa sau đã mở ra, từ bên trong bước ra một đôi chân dài đi giày quân đội, sau đó là chủ nhiệm Tống cao chừng 1m9 khôi ngô vĩ ngạn rất có lực áp bách đi ra.
“Chủ… Chủ nhiệm!” Lý Mộ Nhiên phản xạ tính lui về sau một bước, lắp bắp hiếm thấy. Trên thực tế, đến bây giờ cô vẫn không biết tên đầy đủ của vị chủ nhiệm này.
Ánh mắt Tống Nghiễn lạnh lẽo quét trên người cô một vòng, lại nhìn về phía Trương Duệ Dương được cô dắt theo, cùng với ba đứa trẻ phía sau, lúc này ánh nhìn mới hơi dịu đi, thản nhiên nói “Còn sống, không tồi.”
Lý Mộ Nhiên khi đối mặt với hắn không có cách nào đối xử như với những người khác, cô dứt khoát trầm mặc, khô khan cười hai tiếng, nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nói một câu thì tốt hơn “Khiến anh lo lắng rồi.”
“Tôi không lo lắng.” Tống Nghiễn một chút cũng không cho cô mặt mũi, lãnh đạm trả lời.
Lý Mộ Nhiên cảm thấy khi đứng trước mặt chủ nhiệm thì cô chẳng biết phải nói gì, đành cúi đầu chờ đối phương nói ra ý đồ kêu mình tới.
“Muốn gia nhập đội của tôi không? Nhưng nếu không có dị năng thì chỉ có thể vào đội dụ zombie.” Tống Nghiễn không để cô đợi lâu lắm, hỏi, sau đó lại giải thích một câu “Chính là cái xe mấy người ngồi lúc đến, bên trong là người của đội dụ zombie. Đãi ngộ của đội này tuy không tốt nhưng an toàn hơn những đội khác.”
Lý Mộ Nhiên suy nghĩ một lát rồi hỏi lại “Vậy có cơ hội đi Bác Vệ không?”
Tống Nghiễn lắc đầu “Đường đi từ đây đến Bác Vệ đã bị thực vật biến dị chiếm thành rừng rậm, trong thời gian ngắn không đi được.”
“Vậy cám ơn chủ nhiệm Tống, chúng em không gia nhập.” Lý Mộ Nhiên hơi thất vọng, suy tư một chút, từ chối lời mời của Tống Nghiễn. Tuy rằng gia nhập đoàn xe của đối phương sẽ tốt hơn, thế nhưng sẽ mài mòn dũng khí, huống chi mấy đứa nhỏ lại đang trong thời điểm cần tôi luyện, lúc này gia nhập, nói không chừng về sau sẽ vẫn kém cỏi như thế đến khi chết trong đám zombie.
Tống Nghiễn cũng không miễn cưỡng, ánh mắt lại liếc về vũ khí trong tay bọn họ, nói “Đưa đao của mấy người lại đây.”
Lý Mộ Nhiên không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời đưa cuốc chim của mình qua, nào biết Tống Nghiễn lại không nhận “Của cô không cần, những người khác đưa đây.”
Mấy đứa nhỏ thấy Lý Mộ Nhiên đứng trước mặt đối phương ngoan ngoãn không khác gì chim cút, cũng biết người này không thể đắc tội, vì thế Phó Đam là người đầu tiên đi lên cung kính đưa dao chặt dưa hấu đã bị sứt mẻ trong tay ra. Tống Nghiễn nhận lấy, trên tay hiện lên một vòng ánh kim, nháy mắt dao chặt dưa hấu liền khôi phục trở lại vẻ mới tinh sắc bén, thuận tiện biến đổi luôn chỗ cán gỗ cầm tay.
Phó Đam nhìn thấy mắt sáng rực lên, Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên vốn còn e ngại lui ở phía sau cũng lập tức vây đến, ngóng trông chờ Tống Nghiễn cường hóa vũ khí cho chúng. Mà kinh ngạc nhất phải kể tới Lý Mộ Nhiên, cô biết lúc trước khi chạy khỏi thành phố, Tống Nghiễn có dị năng hệ lôi, vậy lúc nào thì thức tỉnh dị năng hệ kim? Vấn đề này không tiện hỏi, vì thế cuối cùng cô chỉ nói cảm ơn thay mấy đứa trẻ, về phần thanh đao thì không nhờ đối phương tạo mũi nhọn, bởi vì một khi làm rồi bọn họ chỉ sợ cũng không giữ nổi.
Việc trở về tự nhiên là được người ta tiện đường chở theo một đoạn, tinh hạch phí xe lúc trước nộp lên cũng được trả về, sau này Lý Mộ Nhiên mới biết đoàn xe khác chỉ thu một hai viên tinh hạch, nhiều nhất cũng không vượt qua ba viên, quan trọng là thu hoạch khi trở về. Đội dụ zombie kia nói thách cũng quá lợi hại, cho nên người biết rõ đều không muốn lên, chỉ có thể lừa những người không hiểu chuyện như cô mà thôi. Đối với chuyện này, Tống Nghiễn hoàn toàn là mắt nhắm mắt mở. Với hắn mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích toàn đội, cấp dưới khôn vặt kiếm chút tiền cũng không phải chuyện gì to tát.
Bọn họ được thả xuống ở cổng căn cứ, mà xe Tống Nghiễn phía trước đã tiến vào trong làm bọn họ không có cơ hội nói một tiếng cám ơn. Nhờ có Tống Nghiễn, một ngày này bọn họ không chỉ không mất một viên tinh hạch mà ngay cả đồ tìm được cũng có thể giữ lại toàn bộ, điều này làm cho mấy đứa nhỏ đều vui vẻ. Nhưng mà loại vui vẻ này cũng không kéo dài lâu lắm, khi trở lại túp lều, bọn họ lập tức đều trợn tròn mắt lên.
Ván gỗ trên đỉnh lều đã không còn, chỉ còn lại bốn vách tường gạch đá vỡ vụn xiêu xiêu vẹo vẹo thoạt nhìn dị thường đáng thương lạnh run trong gió, trong khung cảnh hoang vắng xung quanh trông có vẻ càng thêm điêu tàn.