Chỉ là mấy hôm trước khá may mắn, gặp ngay khoảng thời gian cường độ ánh nắng mặt trời không quá lớn, mà hôm nay bắt đầu tiến vào những ngày nắng nhất.
Nhân loại và dị tộc cũng đã sớm quen với bức xạ cực tím ở đây, e rằng ở nơi này, chỉ có mình cậu là ngoại lệ.
Loại tình huống này giống với việc nhiệt độ phát ra trong một ngày nhiều mây và một ngày nắng chói chang vậy, người có khả năng chịu đựng tốt, dù có sinh hoạt dưới nhiệt độ cao cũng vẫn ổn, còn những người không thể chịu đựng, dù có độ mũ, che ô cũng vẫn bị bỏng nắng như thường.
Chỉ trong chốc lát, da của cậu đã bị bỏng nắng nghiêm trọng.
Dường như Liêm cũng không nghĩ tới, nhân loại lần này mua về lại yếu ớt như thế, nhìn Nhạc Tử Mặc không chút nào để ý đến vết thương của mình mà hiếu kì quan sát bên ngoài, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Em vẫn nên về trước đi, nô lệ của em tôi sẽ mua cho.” – Qua nửa ngày, vẻ mặt Liêm không chút biểu tình nói.
Nhạc Tử Mặc đã đoán được kết quả sẽ như vậy, trong chốc lát kia cậu ở trong lòng đặt ra hai lựa chọn.
Thứ nhất là đi, có lần đầu tiên ra ngoài thì nhất định sẽ có lần thứ hai, cậu nhất định phải thích ứng với nơi này trong thời gian ngắn nhất.
Thứ hai là không đi, núp ở bên trong cái hang động như cái lò gạch này, quanh năm không thấy ánh mặt trời, ngoan ngoãn ở lại, không có bất kỳ tự do gì, vừa nghĩ tới loại kết quả này, răng Nhạc Tử Mặc lập tức phát đau.
Cho nên khi Liêm nói lời này, Nhạc Tử Mặc cự tuyệt, trên mặt cậu hiện vẻ cầu khẩn, trong thanh âm tràn đầy vẻ khát vọng, nhưng không trực tiếp phản đối mà nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi nhìn một chút.” – Sau đó cúi thấp đầu, không nhìn tới biểu lộ trên khuôn mặt Liêm.
Liêm có chút sửng sốt, cảm giác mà Nhạc Tử Mặc mang đến cho y, hẳn phải là vô cùng nghe lời mới đúng.
Thấy Liêm không nói gì, Nhạc Tử Mặc tiếp tục tăng thêm chút lý lẽ: “Tôi đối với trùng tộc các anh không có chút quen thuộc nào, rất tò mò với Thác Trạch Mộc mà anh nói, vả lại tôi đã đến đây rồi, đương nhiên phải nhanh chóng làm quen cùng với thích nghi với nơi này.
Liêm, anh dẫn tôi đi đi mà.”
Đám thủ hộ và tùy tùng: Ấy chà, rất muốn đâm thủng mắt luôn ấy, thấy chưa thấy chưa, có phải nhân loại của quân thượng đang làm nũng hay không nha?
Thanh Minh yên lặng chọc chọc ngón tay: Ài, thật là một nhân loại rất có tâm cơ, nhìn cái ánh mắt câu người kia kìa, rồi lại cái giọng điệu đáng thương kia nữa, thế mà có thể khiến cái mặt lạnh của quân thượng đại nhân hiện ra vẻ sửng sốt nha.
Liêm thật sự có chút không biết phải làm sao.
Thứ nhất, y chưa từng gặp phải loại tình huống có thị quân dùng vẻ mặt ôn hòa cầu khẩn mình chuyện gì đó như vậy, cho dù đối với y là một việc rất nhỏ.
Thứ hai, đối với thị quân mới mua về này y vẫn có chút để ý, sợ vừa đi ra ngoài đã bị phơi nắng đến chết, trong lòng cũng có chút không muốn để Nhạc Tử Mặc ra ngoài.
Khó có khi xoắn xuýt như thế, đối với thị quân nghe lời lại dễ ở chung này Liêm có chút không đành lòng khi phải cự tuyệt, đành phải gật gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Tròng mắt của đám thủ hộ tùy tùng lại lần nữa rơi xuống đất: Quân thượng, nguyên tắc của ngài đâu rồi, không cần phải bốc đồng chiều chuộng một nhân loại như thế đâu, sẽ bị làm hư đó.
Thanh Minh: Nhân loại có tâm cơ, đáng giá học tập!
Sau đó Nhạc Tử Mặc lại nói ra một số thứ cần thiết khi ra ngoài, dường như Liêm cực kỳ hưởng thụ loại hình thức ở chung như thế này, nhất nhất đáp ứng.
Cuối cùng, cưỡi trên người một trùng tộc biến thân trông giống một con bọ hung lớn, kéo cái xe trông giống xe ngựa, Nhạc Tử Mặc được võ trang đầy đủ, bọc lại kín mít từ đầu đến chân đi lên, bên cạnh là Liêm đang ngồi ngay ngắn.
Băng mang theo hai mươi thủ hộ cùng tùy tùng đi hai bên, phía sau đi theo không ít trùng tộc hộ vệ, trong đội ngũ còn có vài nô lệ nhân loại.
Đột ngũ xuất hành không ít người, bọ hung lớn đi cũng rất vững vàng, Nhạc Tử Mặc ngồi trong xe không bị phơi nắng, chỉ là nhiệt độ quá lớn, lại bị che kín nên nóng vô cùng, chưa được một lát mồ hôi đã đầm đìa.
Mặt đường bằng phẳng rộng lớn, đi chưa được bao lâu đã thấy chợ, chợ của trùng tộc đa số là quầy hàng ngoài trời bày bán đủ thứ hàng hóa, trong một trăm trùng nhân cũng chỉ ngẫu nhiên trông thấy một nhân loại, trong mắt Nhạc Tử Mặc trông thấy đều là trùng nhân, loại cảnh tượng kia vô cùng sinh động.
So với nhân loại cao hơn nửa người, nhưng khi đánh vào thị giác thì chính là một loại đả kích cường liệt, khiến người ta có cảm giác như đang bước chân vào đất nước của người khổng lồ vậy.
Chợ được phân bố ở hai bên đường, rìa ngoài chợ là những gò núi cao thấp chập trùng kéo dài đến vô tận, tầng tầng đất cát màu vàng nâu bao trùm, vài cây đại thụ đâm thẳng đến trời cao.
Cây cối