“Mang tôi theo với.” – Người kia nói.
Nhạc Tử Mặc mới đi được hai bước đã bị người vội vã kéo tay lại, trong lòng tức thì giật mình, đầu tiên là nghi ngờ, cậu ở chỗ này không thân không thích, không quen biết bất cứ ai, da mặt người này cũng dày thật, cứ thế mà đòi cậu mang theo.
Mấu chốt là, cậu cũng là tù binh, phải thành thật yên phận thì mới có thể sống sót được, nếu như ngay từ đầu đã đòi hỏi mang theo gánh nặng thì chắc chắn không chiếm được nửa phần tốt đẹp nào, còn có thể chọc giận những dị tộc này, loại chuyện không biết tự lượng sức mình như vậy, chỉ cần đầu óc Nhạc Tử Mặc không bị co rút thì tuyệt đối sẽ không làm.
Theo bản năng vung tay, nhưng tay của đối phương giống như có gắn thêm giác hút vậy, dù cố hết sức cũng không hất bỏ được, cứ một mực túm chặt lấy cậu.
Cậu tức giận muốn quay người lại quát cái người chẳng biết từ đâu lòi ra này, khi nhìn thấy người thanh niên đang túm lấy tay cậu như túm cọng rơm cứu mạng cuối cùng kia, mặt cậu ngây ra, bởi vì đó chính là… người bị nhốt trong cùng một cái lồng sắt với cậu.
Đây là cái duyên phận c*t chó gì thế?
Vẻ mặt Nhạc Tử Mặc lạnh lùng, có chút cứng ngắc, thanh âm cậu lãnh đạm xa cách: “… Tôi với anh không quen không biết, có thể bỏ tay anh ra được không?”
Là người thanh niên kia, tình trạng của anh ta rất không lạc quan, Nhạc Tử Mặc đoán được chắc là do bị thương khi còn ở căn cứ, anh ta bước đi chân thấp chân cao khiến băng bải quấn vết thương bị tuột ra, miệng vết thương dữ tợn ở bắp chân bị xé rách khiến vết thương của người này rỉ máu không ngừng.
Người thanh niên kia hít sâu một hơi, con ngươi với quá nhiều tròng trắng của anh ta co rụt lại khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm Nhạc Tử Mặc giống như muốn nhìn ra điều gì đó, Nhạc Tử Mặc không chút biến sắc xoay người rời đi.
Cậu chẳng muốn làm người tốt lành gì, cậu chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.
“Chờ một chút!” – Thanh âm người kia mang theo cầu khẩn: “Van cậu… Mang tôi theo cùng với, lần này tôi thiếu cậu một mạng, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì nhất định sẽ trả lại cho cậu.” – Người thanh niên này hiểu rất rõ tình cảnh của mình, anh ta cố hết sức nghĩ ra trăm phương nghìn kế để tự cứu lấy mình.
“Tôi có thể giúp cậu hiểu rõ toàn bộ về trùng tộc, van cậu đấy…”
Bước chân Nhạc Tử Mặc hơi dừng lại, chỉ một chút chần chờ ấy thôi cũng đã khiến ánh mắt người thanh niên kia trở nên mừng rỡ như điên, ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Chưa nói đến việc người thanh niên cúi đầu hạ thái độ xuống mức thấp nhất, chỉ hai câu nói kia thôi đã thực sự đánh thật sâu vào chỗ yếu nhất của Nhạc Tử Mặc.
Ở nơi tận thế này, cậu lẻ loi cô độc một mình, mà nơi đây khắp nơi đều có thể xảy ra bất trắc cùng xuất hiện những điều kỳ dị, cậu cần có người có thể tin cậy am hiểu để giải thích về những chuyện nguy hiểm sẽ gặp phải.
Lần chọn lựa này mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc dâng lên dự cảm như vậy.
“Đi theo tôi.” – Nhạc Tử Mặc nói như vậy.
Người kia ngay lập tức kéo lấy tay Nhạc Tử Mặc, gắt gao túm thật chặt.
Dị tộc lựa chọn Nhạc Tử Mặc rõ ràng không thích người thanh niên bị thương trên đùi kia, một người đàn ông trùng tộc tiến lên đẩy người đang túm chặt cậu về phía đội ngũ tù binh.
Trái tim Nhạc Tử Mặc đập liên hồi, cậu tiến lên bắt lấy cánh tay người đàn ông trùng tộc kia, mặc kệ dị tộc ấy có nghe hiểu lời cậu nói hay không, khẩn cầu: “Anh ấy là anh trai tôi, có thể đi cùng với tôi được không?” – Nhạc Tử Mặc chắp tay trước ngực làm ra tư thế cầu xin.
Thuận tiện bày ra một cái mỉm cười quyến rũ, xấu hổ muốn chết lại còn phải giả dạng rất đáng yêu mà chớp chớp đôi mắt to tròn.
Người đàn ông trùng tộc kia dừng tay, hơi không biết phải làm sao, dường như đây là lần đầu tiên gặp được nhân loại thân thiện như vậy, gương mặt đẹp trai hơi mờ mịt ngây ra, có chút đần độn đứng sững sờ tại chỗ.
Người thanh niên lập tức lôi kéo Nhạc Tử Mặc đến đứng vào chỗ mà trùng tộc trước đó chọn lựa đã ra hiệu.
Thế là thành công rồi?
Nhìn thấy trùng tộc kia không để ý đến bọn cậu nữa, tiếp tục lựa chọn tù binh khác, cuối cùng Nhạc Tử Mặc cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng may lần hành động liều lĩnh này không phát sinh chuyện xấu gì.
Sau đó, những người muốn kéo theo bạn bè nhiều không kể xiết, đương nhiên trường hợp giống với Nhạc Tử Mặc không được chấp nhận nữa.
“Dựa vào đâu mà hắn có thể dẫn người theo mà tôi lại không được, người tôi mang theo chân còn khỏe mạnh đây này, như cái người kia, nhất định không có ai cần!”
“Không công bằng, hắn làm như vậy là phạm quy!”
“Tôi không phục!”
Có người thét chói tai, bởi vì không được tuyển chọn, gào lên giận dữ nói không công bằng, sự phản kháng của những người này đưa đến sự trấn áp bằng vũ lực của trùng tộc, vốn dĩ bọn họ chẳng có chút thương tổn gì, hiện tại đổi lại lại chật vật không chịu nổi, cuối cùng không kêu ra thành tiếng nữa.
Nhạc Tử Mặc yên lặng cúi đầu, xem như không thấy những ánh mắt như kim châm này.
Nhưng cậu lại nghe được có người nói thầm cái gì mà: “Không thấy sao hả, trên người hắn nhiều thịt như thế, nhất định trùng tộc sẽ thích!”
Ăn nói cái kiểu quái gì thế?
“Ghê tởm! Chẳng phải trùng tộc không có thẩm mỹ quan sao?”
“Trước kia tôi còn nghe nói, trùng tộc thích những người chân tay thon dài, thân thể rắn chắc, bọn họ đâu có phân xấu đẹp gì đâu!”
“Hiện tại bọn chúng tiến hóa rồi, có thẩm mỹ quan, sẽ thích nhiều thịt, mày không thấy cậu ta trông đầy đặn như thế à.
Đám chúng ta ai nấy đều như cái que củi, trùng tộc nhìn mãi cũng chán rồi.”
“…Tôi gầy là lỗi của tôi sao?”
“Sớm biết như thế thì tôi cũng lôi kéo cậu ta, trước đó tôi còn cho rằng, loại như thế trùng tộc sẽ nhìn lọt mắt sao, không nghĩ tới, hừ hừ, mẹ nó những trùng tộc háo sắc này mới vừa đi vào đã chọn cậu ta đầu tiên! Đứa nào nói trùng tộc không phân