[! ]Tuy rằng hệ thống Tinh Ốc không mở miệng, nhưng không hiểu sao Vưu Khê lại cảm giác được nó như đang muốn nói lại thôi.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, theo lý thuyết mà nói, nó chỉ là một cỗ máy xử lý trung tâm và hệ thống, nó không nên có cảm xúc tương tự như con người.
Nhưng hệ thống không mở miệng, Vưu Khê cũng lười để ý đến nó.
Cô đặt di động xuống rồi lái xe về căn hộ của mình, khi đi ngang qua nhà thuốc lớn trước cổng tiểu khu, cô lại xuống xe mua một số loại thuốc thường dùng: thuốc thường dùng trị đau đầu, thuốc kháng sinh, dầu gió, nước muối s1nh lý, cồn sát khuẩn, thuốc đỏ, băng gạc tiêu độc, Vân Nam Bạch Dược và một ít miếng dán giữ nhiệt.
Đồ ăn cô đặt trước đó sẽ được đưa đến cách nhau khoảng một tiếng rưỡi, cô cố ý chọn thời gian giao hàng để tránh những người giao hàng chạm mặt nhau.
Tuy cô đặt rất nhiều đồ ăn nhưng vẫn chưa tới mức quá khoa trương, còn lại năm ngày nữa, cô có thể đặt những món mình muốn ăn mỗi ngày.
Sau khi Vưu Khê về nhà lại thu dọn mấy bộ chén đũa thu vào không gian tinh ốc, những thiết bị cắm trại dã ngoại như lều bạt đã ở trong nhà ba mẹ cô, ngày mai cô sẽ trở về một chuyến để lấy đồ.
Bận rộn một ngày, buổi tối cô không nấu cơm, lấy một phần mao huyết vượng và bắp cải xào, lại hâm nóng thêm một chén cơm, ăn đến là vừa lòng thỏa ý.
Sau khi ăn xong, cô lại lên mạng đặt hai thùng lẩu tự sôi loại 24 hộp, lẩu ba chỉ bò tê cay và nạm bò cà chua mỗi loại một thùng, lúc sau lại mua thêm ba thùng bánh quy nén, cũng là 24 gói một thùng, vị phô mai, vị mè, vị nguyên bản mỗi vị một thùng.
Cô cũng xem qua loại cơm tự sôi, nhưng loại