Vưu Khê không nghi ngờ cách Tây Mạn đối đãi chân thành với người khác, dù sao cậu ta cũng không mang đồ ăn nước uống cũng những người khác chèo thuyền rời đi vào nửa đêm qua, tuy nhiên cậu ta cũng không phải không có điểm mấu chốt, dưới tình huống đặc biệt, việc để lại một đường lui cho bản thân là đúng đắn.
Cano đổ đầy dầu, Tây Mạn mang nửa thùng dầu còn lại vào cabin cất đi, Nguyên Nịnh đổi hướng, đi về phía bên kia thành phố.
Thuyền cao su cũng được cất trên cano, may mắn là cano tuy cũ nhưng không gian khá rộng, tầng trên và tầng dưới đều đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Lâm Vụ cùng Nguyên Nịnh ở tầng trên, vừa chú ý đến vết thương của cô ấy vừa học lái cano để có thể tiếp nhận khi cô ấy kiệt sức.
Bởi vì mẹ con Nguyên Kỳ ở tầng trên nên Vưu Khê cũng ở đó, Tiểu Lộ có mâu thuẫn với anh ấy nên tất nhiên sẽ không lên, thật ra Phương Tử Thần muốn lên tầng tìm Vưu Khê nhưng bị Tiểu Lộ nắm lấy, lần này gặp lại, anh ta luôn cảm thấy Vưu Khê lãnh đạm với bọn họ, do dự hồi lâu thì cuối cùng vẫn không đi.
Suốt đường đi Mang Mang rất im lặng, lúc Tiểu Lộ và Tử Thần nói chuyện, cô ta chỉ im lặng ở bên cạnh, nhưng dù Tử Thần đứng hay ngồi thì cô ta đều theo sát, lúc nào cũng giống như con chim non sợ hãi, phải bám chặt vào anh ta thì mới có cảm giác an toàn.
Tiểu Lộ nhìn dáng vẻ của Mang Mang thì khó chịu nhưng Phương Tử Thần vì đối phương còn nhỏ nên vẫn luôn chăm