Chiều hôm đó Tiêu Lạc vui vẻ thong thả chạy sang khu Thượng Cẩm báo danh.
"Này cậu là ai, có biết đây là đâu không mà tự tiện xông vào."
Nhưng lại bị chặn ngay từ vòng giữ cửa.
"Tôi là Tiêu Lạc." Cậu nói.
Người gác cổng dứt khoát xua tay: "cậu ở đâu thì về lại đó đi, ở đây không tiếp khách."
Tiêu Lạc phía sau mặt nạ (cái nón trùm giống lũ cướp nhà băng) nhăn thành một đoàn.
"Sếp của các anh không nói gì với các anh sao?"
"Sếp của tôi? Ai cơ?"
"Thì Sở Nam Phong á!"
"Cậu nói Sở lão đại á? Anh ấy đi thu thập vật tư vẫn chưa về.
Tôi nói cho cậu biết nhé, cho dù Sở lão đại không có ở đây nhưng bên trong vẫn còn nhiều người, đều là cao thủ không đó, bất kì ai trong số đó cũng có thể dễ dàng úp sọt cậu.
Đừng có lựa thời cơ Sở lão đại không có ở đây mà mưu đồ nha."
"Vậy sao? Vậy thì tôi ngồi đây đợi lão đại nhà mấy anh về." Nói rồi cậu trực tiếp ngồi bệch xuống tại chỗ.
May mà bên cạnh có một cây đại thụ đổ bóng mát xuống, nếu không hôm nay cậu sẽ bị ánh mặt trời hun đến ngoài khét trong sống.
"Này, sao cậu ngồi đây được, cậu tính ăn vạ đấy à?" Người thanh niên gác cổng quát.
"Oan ức, tôi có làm gì đâu mà anh bảo tôi ăn vạ, tôi chỉ ngồi đợi người thôi."
"Tôi nói cho cậu biết nhé tôi có lòng tốt mới bảo cậu rời đi, bên trong có người từng làm cảnh sát hình sự, rất mẫn cảm với loại tội phạm như cậu.
Nơi này không thích hợp cho cậu ngồi đợi đâu."
"Mẹ nó oan ức, anh nghĩ tôi là tội phạm sao? Sao anh lại nghĩ như thế? Có biết tôi thương tâm lắm không?" Thực ra thương tâm thì cũng từng thương tâm thôi, bị hiểu nhầm nhiều quá nên cũng quen rồi.
Người thanh niên gác cổng thẳng thừng phỉ nhổ: "sao cậu không xem lại chính mình đi, thấy giống người thường chỗ nào không.
Tôi biết thời buổi này cậu cũng không dễ dàng mới nhắc nhở cậu, đây không phải nơi cậu có thể náo loạn.
Tôi không khuyên cậu cải tà quy chính nhưng cậu hành nghề nhiều năm cũng phải biết lựa chỗ mà phát huy năng lực chớ."
Tiêu Lạc bất lực: "anh thật sự nghĩ tôi là ăn trộm á?"
Bên kia thành thực gật đầu.
Cậu bậc cười, tên này nghĩ cậu là ăn trộm mà vẫn chịu khó nói chuyện với cậu nảy giờ.
Nếu không phải quá tự tin lực lượng bên trong có thể dễ dàng úp sọt cậu đã không thân thiện thế này đâu.
"Nhưng tôi nhất định ngồi đây đợi lão đại của mấy người về, anh chẳng phải canh cổng sao, canh chừng tôi luôn là được."
Thanh niên thân thiện: "............."
Tiêu Lạc là một người rất giỏi chịu đựng buồn chán.
Cậu ngồi yên một chỗ, mõi thì thay đổi tư thế ngồi, vui vẻ chơi với cỏ.
Một chút ý định rời đi cũng không có.
Mà thanh niên kia nửa muốn nói nửa muốn không.
Một người trưởng thành ăn mặc thành như thế thì thôi đi, lại còn ngồi chơi với cỏ.
Vừa quái dị vừa thiểu năng.
Sự kết hợp này làm người ta đứng nhìn thôi cũng thấy ngứa mắt lắm.
Lần đợi này phải đợi rất lâu.
Đến khi bầu trời đen kịt một màu, đèn trong biệt thự mờ mờ sáng, từ đằng xa mới có một đoàn xe chạy về.
Hàn Vân Đào đứng canh lập tức mở cổng ra để xe chạy vào.
"Sao hôm nay về trễ thế, tôi sợ mọi người có trục trặc gì."
Du Hoa: "đúng là có vài trục trặc nhỏ, trên đường gặp phải tang thi hệ tinh thần cấp ba điều khiển một đàn tang thi cấp thấp tấn công chúng tôi.
Phải tốn khá nhiều thời gian mới giải quyết được nó."
"Cậu nói đây là trục trặc nhỏ sao?" Hàn Vân Đào đấm một cái nhẹ lên vai của Du Hoa, rồi thấy trong đám người không có bóng dáng của Sở Nam Phong, hỏi: "Nam Phong đâu rồi?"
Lục Cao chỉ một chiếc xe việt dã: "cậu ấy hôm nay vất vả, dị năng cạn sạch rồi nên ở trong xe hồi phục."
"Thẩm Quân Lâm đâu sao cũng không thấy cậu ấy?"
"Cậu ấy bị nội thương, ở trong xe của Nam Phong, không có gì đáng ngại, lát nữa bảo tiểu Hinh dùng dị năng thủy điều trị một chút là tốt rồi." Du Hoa nói.
"Tôi đi điều mọi người chất vật tư vào kho."
Hàn Vân Đào ừ một tiếng, thấy xe đã vào trong hết, đang định đóng cửa thì đột nhiên nhớ tới người hồi chiều đến xin báo danh.
Hắn kéo Lục Cao lại nói: "ban chiều có một người tên Tiêu Lạc đến báo danh, cậu ta rất kì quái nên tôi không cho vào.
Nhưng cậu ta nói phải đợi cho bằng được Nam Phong về."
Lục Cao: "vậy cậu ta đâu?"
"Nằm ngủ ở kia." Hàn Vân Đào chỉ tay về phía gốc cây lớn, ở đó có một bóng đen khả nghi đang cuộn tròn ngủ ngon lành.
Lục Cao lắc đầu ngao ngán, thời buổi nào rồi mà còn ngủ được ở nơi không an toàn như vậy chứ.
Tính cảnh giác thấp đến thảm bại.
Thẩm Quân Lâm nói đúng, nên cho cậu ta vào tổ người sống sót bình thường.
"Trước tiên cứ nhận cậu ta đã, rồi đợi Nam Phong quyết định cho cậu ta ở tổ nào."
"Cậu ta đặc biệt như vậy? Còn phải được đích thân lão đại định đoạt?" Hàn Vân Đào hỏi.
"Con trai của Tiêu Lĩnh Sơn lão sư và Lạc Tình lão sư, cậu nói xem có đặc biệt không."
Hàn Vân Đào kinh ngạc, gật đầu: "đúng là rất đặc biệt." Hắn đi tới chỗ của Tiêu Lạc, dùng chân lay lay người cậu: "này, tỉnh lại đi, vào nhà mà ngủ."
Cậu khó chịu cựa người, mơ màng đáp: "không tỉnh." Sau đó đổi tư thế tiếp tục ngủ ngon lành.
Hàn Vân Đào: "......."
Thẩm Quân Lâm đóng cửa xe, chuẩn bị vào nhà thì thấy cảnh này, từ đằng xa nhịn không được gào tới: "mẹ nó nói chuyện với thằng nhãi đó làm gì,