Một cánh đồng mênh mông bất tận, không nắng không gió, bầu trời xanh trong không một đụn mây nào, dưới chân là thảm cỏ xanh rì tươi tốt kéo dài hút tầm mắt.
Không gian bao la rộng lớn vô bờ.
Nơi này chính là không gian của Sở Nam Phong.
Ở đằng xa, từng chồng từng chồng lớn thứ gì đó được sắp xếp gọn gàng, có quy luật.
Nhìn xa như một dãy núi kéo dài thật dài.
Lại gần mới thấy rõ, đó là lương thực cùng vật tư.
Tiêu Lạc đạp lên cỏ xanh tới gần ngọn núi vật tư khổng lồ đó.
Trong lòng hết sức kinh thán.
Lương thực vật tư không chỉ nhiều mà còn rất phong phú đa dạng, so với mấy thứ ở trong không gian của Tiêu Lạc ít hơn không bao nhiêu cả.
Từng này nuôi cả một đội ngũ ăn no trong vài năm là không vấn đề.
Mà với trữ lượng khổng lồ này không phải ngày một ngày hai là có thể thu thập được.
Đặc biệt là rau xanh và thịt tươi, mấy loại thực phẩm sau khi mạt thế tới thì trở thành phế phẩm, vậy mà ở đây lại có vẻ như tràn lan, nhiều đến chất thành núi.
Chắc chắn Sở Nam Phong đã thức tỉnh dị năng không gian từ trước khi mạt thế hạ xuống rồi.
Lấy rau xanh và thịt tươi làm lời giải thích.
Nếu Sở Nam Phong thức tỉnh dị năng không gian sau mạt thế.
Trước mạt thế, Tiêu Lạc cung cấp tin tức cho Sở Nam Phong và đồng bạn của hắn, để bọn họ đi thu thập vật tư và lương thực.
Lượng thịt tươi và rau xanh bọn họ thu thập được dù nhiều, nhưng sau một khoảng thời gian cũng sẽ bị hư hao.
Nếu đem chúng cất vào kho lạnh thì thịt sẽ đông lại và giữ được lâu nhưng rau lại không thể.
Trữ lượng cuối cùng có thể được đặt vào không gian sẽ không nhiều như vậy, đặc biệt là rau xanh.
Sau mạt thế, thịt và rau lại càng hiếm, chỉ mới một hai ngày chúng đã thối lên rồi, có thu thập được cũng là thịt đông ở trong các kho lạnh.
Mà trong không gian này dường như thời gian không tác động lên các vật chết.
Thịt ở đây chia ra hai phần rõ rệt, một phần đông và một phần tươi.
Không có khả năng thịt tự động rã đông được.
Thịt tươi ấy chắc chắc được thu thập trước khi mạt thế đến.
Nên Sở Nam Phong thức tỉnh dị năng không gian trước mạt thế thì có thể giải thích được vấn đề.
Hắn vừa mua đồ về đã ngay lập tức tống chúng vào không gian, tính bất động của thời gian trong không gian sẽ tác động lên mấy món đồ này, và giữ tươi được đến bây giờ mà không bị hao tổn.
Không cần phải để chúng ở ngoài rồi đợi có dị năng không gian mới cất vào.
Thế nhưng chuyện Sở Nam Phong thức tỉnh dị năng không gian trước mạt thế lại trở thành một nan đề.
Trước đây với các dấu hiệu như thực lực của mấy người Sở Nam Phong cao hơn dự tính, sự xuất hiện của túi không gian và ngọc truyền âm.
Tiêu Lạc có thể đoán ra là có một vị cường giả xuyên không gian đến thế giới này dạy cho bọn họ.
Nếu như không bị cốt truyện chi phối, tức là trước khi mạt thế đến, con người vẫn có thể tu luyện được, chỉ cần cảm nhận và hấp thu được linh khí trong không gian.
Thế nên mấy người Sở Nam Phong bắt đầu tu luyện từ trước mạt thế Tiêu Lạc không mấy kinh ngạc, cậu có thể chấp nhận được.
Mà vấn đề về không gian thì lại khác biệt.
Ở trong truyện nó là một loại dị năng, nhưng ở ngoài truyện nó không phải là một loại năng lực hay thiên phú đặc biệt gì, mà nó là một trong hai loại pháp tắc của thiên đạo là không gian pháp tắc và thời gian pháp tắc.
Hai loại pháp tắc này cần phải cảm ngộ mới có thể sử dụng được.
Mà muốn cảm ngộ pháp tắc thiên đạo, tu vi tối thiểu phải đạt đến Thánh cảnh, tương đương với cấp mười ở đây.
Thế nhưng trong môi trường không có sự chi phối của cốt truyện mà Sở Nam Phong vẫn có thể cảm ngộ được không gian pháp tắc, nói cậu không kinh ngạc là không thể.
Càng ngày càng có nhiều thứ khiến Tiêu Lạc không thể giải thích được.
Không nắm bắt được nên mới càng hoang mang.
"Cậu cũng đoán được mà phải không?" Sở Nam Phong bỗng nhiên nói.
"Năng lực của tôi không phải sau mạt thế mới có."
Tiêu Lạc lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.
Không phải chỉ anh mà là nguyên nhóm các anh mới đúng.
"Chuyện này về sau tôi sẽ nói rõ với cậu."
"Không cần đâu." Tiêu Lạc lập tức nói: "anh không cần phải nói bí mật của mình cho tôi, tôi biết anh có không gian là đủ rồi."
Mặc dù cậu rất tò mò nhưng cũng chỉ có thế.
Sau này rồi cậu sẽ rời đi, khi đi không cần mang quá nhiều đồ không phải của mình.
"Chúng ta không phải người xa lạ, chuyện tôi có không gian cũng chỉ có mình cậu biết."
"Anh không nói cho bạn bè của anh biết sao? Bọn họ đối với anh càng thân thiết hơn so với tôi mà." Cậu hơi bất ngờ.
"Tôi vốn muốn giấu nhẹm chuyện này đi, không cho một ai biết."
"Vậy tại sao anh lại nói cho tôi?"
Sở Nam Phong không trả lời, mà chỉ khẽ cong khóe miệng.
Cậu tuy hay lơ đễnh nhưng là người thông minh, chắc chắn cậu sẽ hiểu.
Biết bí mật của hắn thì chính là ngồi chung thuyền với hắn.
Tiêu Lạc lúc này có hai lựa chọn.
Hoặc là bị cột chung một chỗ với Sở Nam Phong, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, ngoan ngoãn làm đàn em của hắn.
Hoặc là giết chết hắn ngay từ lúc này, nếu để hắn tiếp tục phát triển thì về sau cậu muốn đem cái bí mật không gian của hắn rời đi là chuyện vô cùng khó khăn, Sở Nam Phong sẽ không thả cậu đi.
Với thực lực lúc này của Tiêu Lạc, giết Sở Nam Phong dễ như trở bàn tay.
Bản thân Sở Nam Phong cũng đang đánh cược.
Xem cậu sẽ giết hắn hay là thành đồng bạn của hắn.
Tiêu Lạc nhìn thật sâu vào đôi mắt của Sở Nam Phong, bên trong không một chút sợ hãi nào, tĩnh lặng vô ba, cậu nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Có vẻ như hắn đã chắc chắn với sự lựa chọn của chính mình, tin rằng cậu sẽ không giết hắn.
Tiêu Lạc bật cười, nụ cười như gió thoảng, cậu nói: "không phải chúng ta còn huấn luyện sao? Huấn luyện viên anh quá chậm chạp rồi đó."
Đây cũng được tính như một câu trả lời rồi nhỉ?
Sở Nam Phong nụ cười càng rõ nét hơn.
Hắn đi tới một trong số những ngọn núi vật tư, lấy ra hai bộ đồ thể thao cho hai người thay đổi, rồi lấy thêm vài bao gạo nhỏ, buộc lên người Tiêu Lạc và hắn.
Lần này bọn họ vừa mang vật nặng vừa vận động.
"Không còn thứ gì khác thay thế sao, thứ này là gạo đó a."
"Gạo tôi có rất nhiều."
"Tôi thấy anh đang khoe của, ai lại lấy thức ăn ra làm đạo cụ huấn luyện bao giờ."
"Vậy tôi cho cậu vác cái máy nướng bánh, nếu không đủ nặng thì tủ lạnh là một lựa chọn không tồi."
"À không cần đâu, bao gạo cảm giác tốt lắm." Tiêu Lạc đổ mồ hôi hột, không dám phản đối nữa.
Hai người sóng vai bắt đầu chạy bộ trên sân cỏ.
"Sếp à, sao anh lại thu thập luôn cả mấy cái thiết bị điện đó vậy, hình như nó đâu có cần thiết với anh