Tiêu Lạc mơ màng tỉnh dậy.
Cậu cựa người một chút, vậy mà toàn thân truyền đến cơn đau rã rời, tay chân vô lực, đặc biệt là nơi nào đó đang nóng ran lên.
Tiêu Lạc mặt mũi biến đen như đít nồi, thầm mắng Sở Nam Phong không biết tiết chế.
Xúc cảm quen thuộc của giường ngọc, trần nhà quen thuộc, cậu đoán ra nơi này là không gian của mình.
Nhìn ra phía trái là cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy sắc hồng tươi xinh của hoa đào cùng hương hoa mát lành mon men theo làn gió lan tỏa trong không khí, làm cho tâm hồn con người ta cảm thấy thư thái.
Nhưng khi cậu nhìn sang bên phải, không có Sở Nam Phong.
Người luôn muốn gặp đầu tiên vào những khoảnh khắc thức tỉnh thế mà lại không có ở đây.
Tiêu Lạc đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Mỗi lần thức dậy đều nằm trong vòng tay của Sở Nam Phong, cậu đã quen và hưởng thụ với việc đó vô cùng.
bây giờ không có hắn khiến cậu dường như bị rơi vào nột khoảng không lạc lỏng và tâm trí hoang mang tột độ, đến nỗi tay chân lạnh toát và mọi cơn đau trên thể xác đều không còn là gì.
Tiêu Lạc hoảng hốt đến nỗi đầu óc cũng thấy mụ mị đi, không còn tĩnh táo để suy xét chuyện gì nữa.
Cậu chỉ biết Sở Nam Phong không có ở bên cạnh mình, lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất là muốn gặp hắn.
Cậu thất thanh gọi lên: "Sở Nam Phong, anh đang ở đâu." Giọng cậu khàn đặc lại, thanh âm cất lên nghe có vẻ rất khổ sở.
Sau một hồi gọi, Sở Nam Phong từ ngoài cửa lật đật chạy vào.
Hắn vội đến mức không kịp cởi cái tạp dề đang mang trên người và buông xuống cái mui múc canh, mà cầm theo chạy đến đây.
Hắn hớt hải hỏi cậu: "em không có chuyện gì chứ?"
Tiêu Lạc vừa nhìn thấy hắn liền bổ nhào tới, hai tay choàng cổ hai chân quắp lên hông, toàn thân triệt để treo lên người Sở Nam Phong.
Lúc này cậu mới thấy bình ổn trở lại, không còn cảm giác trống trải, lo sợ, mất mát nữa.
"Không có gì, chỉ là lúc tỉnh dậy không nhìn thấy anh nên hơi hoảng một chút."
Sở Nam Phong vội vàng đỡ lấy mông cậu, lo sợ cậu sẽ bị ngã.
Nghe cậu nói mà tâm hắn muốn nhũn ra, hắn ôn nhu dùng một bên má của mình dụi dụi vào mái đầu mềm mại của cậu.
"Là lỗi của tôi, đáng lẽ nên đợi em thức giấc cùng.
Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Không biết có phải vì hai người kí khế ước sinh tử, mà Tiêu Lạc hoàn toàn cởi bỏ mọi thứ, hoàn toàn dựa dẫm vào hắn, dễ dàng lộ ra con người thực của mình là một con người mong manh và chịu nhiều mặc cảm đơn độc trước thế giới hay không, nhưng những khoảnh khắc mềm mại thế, dính lấy hắn như thế này, Sở Nam Phong cực kì trân quý.
Tiêu Lạc vùi đầu nơi hõm cổ Sở Nam Phong, lí nhí nói: "em sẽ không tin anh đâu, lúc nào anh cũ bịp bợm."
"Ồ, tôi lừa em lúc nào thế?" Sở Nam Phong nói bằng giọng kinh ngạc.
Tiêu Lạc nâng giọng, hai chân vung vẩy: "anh nói chỉ làm một lần, nhưng lần nào cũng nhiều hơn số đó."
Sở Nam Phong bật cười: "ra là như thế nên em mới không chịu tin tôi nữa ư? Hay là chúng ta làm lại nhé, lần này chỉ làm một lần thôi, không gạt em nữa đâu."
"Khốn nạn, anh nằm mơ đi." Tiêu Lạc bĩu môi, đấm một cái lên lưng Sở Nam Phong
"Vậy làm sao em mới tin tôi đây?"
"Một ly trà sữa."
"Em không sợ cơ bụng vất vả luyện được bị mất à?"
Tiêu Lạc nghoe nguẩy: "không quản nữa, muốn uống trà sữa."
"Được được.
Cho em uống 10 ly luôn." Sở Nam Phong vừa ôn nhu đáp lại cậu, vừa ôm cậu đi vào nhà vệ sinh.
"Rửa mặt đã nhé."
vốn dĩ tiên phủ không tồn tại cái gọi là nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh này là được Tiêu Lạc cất công xây từ trước đó.
Tiêu Lạc để mặc cho Sở Nam Phong giúp mình đánh răng, giúp mình rửa mặt, giúp mình thay quần áo.
Nhìn thấy một Sở Nam Phong mang tạp dề, thay mình làm tất cả không hiểu sao lại có cảm giác hắn như một người bảo mẫu, còn cậu chính là em bé được chăm bẵm chiều chuộng.
Cậu hưởng thụ cảm giác này vô cùng.
Trên đời này có mấy ai vì người khác mà hạ mình làm tất cả như vậy.
Nếu không phải tình cảm đủ lớn thì cũng là vì lợi ích mới miễn cưỡng bản thân.
Tình cảm của Sở Nam Phong ngốc nghếch và toàn tâm như vậy không khỏi làm cậu cảm động, càng hối hận vì trước đây từng có một khoảng thời gian đối xử với hắn mâu thuẫn và sự chậm hiểu của mình khiến hắn phải khổ tâm.
Trong lúc xúc động, cậu bất giác hỏi: "anh làm cho em nhiều như vậy rồi, vậy anh có gì cần em giúp không, em cũng muốn làm cho anh cái gì đó."
Sở Nam Phong đang cài cúc áo cho cậu, nghe thế thì bật cười: "đương nhiên có một chuyện, thật ra chuyện này tôi vẫn có thể tự làm được nhưng em đã tha thiết như thế tôi cũng muốn để em giúp đỡ một lần xem sao."
Tiêu Lạc hai mắt sáng lên, hớn hở nói: "A chuyện gì a, anh mau nói đi, nếu em giúp được lần này thì lần sau cũng có thể giúp anh nữa phải không?"
"Đúng vậy." Sở Nam Phong xoa đầu cậu, rồi hắn vén cái tạp dề lên, kéo khóa quần, động tác liền mạch rút súng ra.
"Tôi muốn đi vệ sinh, nhưng tay tôi hơi mỏi, em giúp tôi cầm nó một lát."
Tiêu Lạc nhìn Sở Nam Phong bằng một ánh nhìn muốn đấm: "......." 凸( ロ ´)凸
Sở Nam Phong....hắn...càng ngày càng vô liêm sỉ a.
Hai người sau khi ăn uống no nê mới rời khỏi không gian.
Thời gian giữa hai nơi khác biệt nên khi họ ra ngoài trời vẫn còn sáng, cả đội vừa mới lên đường cách đây không lâu.
Tiêu Lạc ôm một ly trà sữa, không, không phải một ly mà là một bình 2 lít, bên trong là trà sữa mà cậu thích và full topping, thỏa thích uống.
Thỉnh thoảng ghé mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật nhàm chán lướt qua.
Thời tiết về đông tuyết rơi trắng xóa, càng đi về phương Bắc nhiệt độ càng thấp, khí hậu khắc nghiệt hơn so với mùa đông ở những vùng khác.
Với điều kiện khó khăn này cho dù không có tang thi, con người muốn sinh tồn được ở đây cũng là một loại nan đề.
Nhưng cũng với điều kiện khắc nghiệt này tang thi theo bản năng sẽ né tránh.
Sở Nam Phong ngồi bên cạnh đang họp với mấy người Lục Cao thông qua ngọc truyền âm.
Tiêu Lạc cũng là thành viên của tổ nòng cốt nhưng cái chuyện họp hành này lại vô cùng lơ là, cậu chỉ ngồi nghe và ít khi đóng góp cái gì.
Bọn họ đang bàn về đích đến đã gần ngay trước mắt, với tốc độ di chuyển hiện tại nếu không có gì bất chợt xảy ra trên đường thì không quá hai ngày nữa là có thể tới, căn cứ mới của bọn họ.
Lục Cao: " nhưng chúng ta còn phải qua môt thành trấn nữa mới tới được nơi đó."
Hàn Vân Đào: "đúng rồi, bên phía Hồng Hoang đội đề nghị chúng ta cùng đi thu thập