Tiêu Lạc hướng những người vừa rồi náo loạn, nói: "mọi chuyện dừng ở đây thôi.
Tôi nghĩ đã là người chung một đội nên biết vì nhau chia sẻ, gây sự hại người không lợi mình là không cần thiết.
Hiện tại chưa quen nhưng về sau sẽ quen thôi." Rồi cậu híp mắt cười.
Một nụ cười mà Lâm Tử Kiên nhìn một lần liền ám ảnh cả đời, ngủ cũng mơ thấy ác mộng.
"Đã vi phạm thì phải chịu phạt.
Chạy quanh quảng trường trung tâm 10 vòng.
Đội cố ý gây sự chạy thêm 5 vòng."
Tiêu Lạc vừa dứt lời, những người vi phạm liền sụp đổ, mặt như trò tàn than trời trời không thấu.
Cái quảng trường này có khác gì cái sân vận đông đâu.
Chạy một vòng đã đủ té khói, đằng này 10 vòng, có khi chạy xong về chầu ông bà luôn là êm đềm kiếp nhân sinh a.
Nhưng Bộ trưởng Chấp pháp đã ở đây, bọn họ không thể nào lách luật được, nai thân ra lạch bà lạch bạch chạy.
Thật ra từ đầu đến cuối Tiêu Lạc thái độ rất thoải mái ôn hòa, không hề có chút cứng rắn hay gay gắt nào để tạo hiệu ứng chấn nhiếp cả, nhưng vẫn có thể đem mấy người kia đi vào khuôn khổ.
Đơn giản vì bọn họ thấy rõ thực lực của cậu, đối với cậu không khinh thường hay sợ hãi, chỉ có kính ý đối với cường giả.
Tiêu Lạc nhìn Lâm Tử Kiên vẫn còn đứng đực ra: "Đừng nghĩ anh bị thương tôi sẽ giảm hình phạt."
"Mẹ nó, tôi không cần.
Chết tiệt!" Nói rồi hắn tiến lên bắt đầu chạy.
Bỗng Tiêu Lạc lại gọi hắn: "tôi có một câu muốn nói với anh."
Lâm Tử Kiên khựng lại, mặt hầm hầm quay sang: "gì?"
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đừng có lúc nào cũng nhào lên như một con trâu điên, trong một số tình huống phải biết khống chế cảm xúc của mình."
Hắn ngạo kiều quay đi chạy tiếp, không thèm đáp lại.
Tiêu Lạc cũng không quan tâm thái độ bố láo của hắn.
Chỉ hôm nay thôi hắn đã đủ hiểu ra rồi.
Không phải ờ phương diện thực lực Lâm Tử Kiên còn kém mà là ở tâm thái còn quá non.
Khi ở trong Hồng Hoang, thực lực của hắn không phải cao nhất nhưng dựa vào thân phận con trai của đội trưởng cũng đủ làm hắn tự mãn hất mặt lên trời, muốn gì làm nấy.
Bây giờ ở trong Kình thiên hắn chẳng có gì cả, lại phải tuân thủ luật của người khác, đương nhiên không cam tâm.
Bị cảm xúc cá nhân che mờ tâm trí nên mới không nhận rõ tình hình, cho rằng hai đội ngang nhau về nhân số thì cái ghế cao tầng cũng phải chia đều.
Bị giáo huấn lần này không biết hắn ngộ ra bao nhiêu, nhưng tin rằng đấy chỉ là tiểu tâm tư chứ không phải nhân cách thật của hắn, tin rằng tinh thần quân nhân chính khí, có kỉ luật vẫn còn.
Đột nhiên bên tai ồn ào, nhìn sang liền thấy hai thằng độc nhất vô nhị đang mở màn cổ vũ part 2.
Trên đầu rớt xuống mấy vạch hắc tuyến.
"Hai ngươi cũng ra chạy hai vòng đi."
Thực Mộng Ma ngớ người: "hớ, mắc mớ gì ta phải chạy?"
Lục Kiêu nước mắt bắt đầu lưng tròng: "mami ơi, A Kiêu lại làm sai cái gì sao?"
"Gây ồn ào, náo loạn trật tự công cộng."
______________________
Đứng trước quảng trường trung tâm, đưa mắt nhìn toàn cảnh phiến không gian nguy nga đồ sộ này, rồi lại nhìn xuống những con người nhỏ bé đang vật lộn với từng bước chân tiến về phía trước, có một sự tương phản kì lạ.
Không gian quá đồ sộ hùng vĩ còn con người thì quá nhỏ bé.
Tiêu Lạc có mong muốn làm nhòe mờ đi cái sự tương phản kì lạ đó.
Không gian này chỉ thích hợp cho những người mạnh mẽ, người sống trong không gian này phải ngày một mạnh hơn.
Mà trước mắt đa số những người ở đây đều còn rất yếu.
Không phải vô duyên vô cớ cậu bắt bọn họ chạy như thế.
Nếu muốn phạt bọn họ có rất nhiều cách.
Nhưng cậu lại chọn cách chạy này, đơn giản chỉ muốn nâng cao sức bền cho bọn họ, rèn luyện thể lực.
Rèn luyện bản thân không chỉ dừng lại ở rèn luyện dị năng mà cần phải triển khai toàn diện.
Sau này phải suy nghĩ thêm nhiều biện pháp mới làm phong phú thêm hệ thống hình phạt mới được.
Thật mong có nhiều người phạm luật a.
Sau chuyện lên lôi đài này Lâm Tử Kiên mỗi lần nhìn thấy Tiêu Lạc đều chịu khó đi đường vòng.
Lâm Linh Chi có hơi thắc mắc về sự yên phận đến bất thường của cậu em trai hỗn đản nhà mình, nhưng cô cũng không tính đi điều tra thật hư thế nào, bởi vì rất nhanh sau đó chính cô cũng được hưởng thụ cảm giác bị một cước đạp khỏi lôi đài là như thế nào, khắc sâu tinh thần đồng đội nên cũng an phận theo.
Và mỗi lần gặp Thẩm Hân Hân liền bước đi trong ăm thầm lặng lẽ.
Kình Thiên đội với hai thành phần khác nhau phải trải qua năm lần bảy lượt lên lôi đài mới chân chính sát nhập làm một, cũng không còn ai dám dị nghị về những chiếc ghế cao tầng nữa, đơn giản bị đánh đến phục, không phục thì đánh tiếp.
Sau hơn một tuần làm việc quần quật, Tiêu Lĩnh Hùng rốt cuộc cũng được thả ra.
Với cái sát khí chốc chốc lại dâng trào của hắn không ai nghĩ hắn có thể dễ dàng làm việc không công dưới áp bức từ chính đệ tử của mình như vậy.
Nhưng thực tế đằng sau cái vẻ bề ngoài đằng đằng sát khí như một sát thủ chính hiệu ấy lại là một tâm hồn hường phấn bay bổng và dễ dụ, chỉ cần Lục Cao nguyện ý đọc tiểu thuyết ngôn tình của hắn dù chỉ một trang hắn đã vui đến giãy đành đạch và tình nguyện hiến thân góp sức.
Tiêu Lạc sau khi nhận thân nhân với Tiêu Lĩnh Hùng, mối quan hệ ngày càng gần gũi hơn, chủ yếu do Tiêu Lĩnh Hùng lúc rãnh rỗi đều tự động chạy qua lôi kéo làm thân.
Sau khi hắn được giải thoát khou công vụ liền ngay lập tức giành Tiêu Lạc từ tay Sở Nam Phong ngay.
Lúc giành vẫn không quên khí phách nói: "Ta còn chưa đồng ý cho hai đứa ở bên nhau đâu."
Sở Nam Phong nhếch miệng không đáp.
Chính là trong lòng âm thầm khinh bỉ, chúng tôi đến khế ước sinh tử cũng kí rồi, là người thân thiết nhất trên đời rồi.
Chung quy người không biết gì đều rất đáng thương.
Nhưng cuối cùng Sở Nam Phong cũng không có giữ lại được Tiêu Lạc, cậu chủ động bị Tiêu Lĩnh Hùng giành đi.
Lúc ra khỏi cửa còn không quên quay đầu khí phách nói: "anh ở nhà nấu cơm nhé."
Như vậy đã rõ địa vị trong gia đình thế nào.
Trong phòng Tiêu Lĩnh Hùng, hai người vừa uống trà vừa tán gẫu linh tinh.
Tiêu Lĩnh Hùng nói: "không nghĩ tới thời gian vậy mà trôi qua nhanh thật.
Con bây giờ cũng lớn thành thế này." Hắn ngưng lại, nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục: "mỗi năm lão Ly Tống đều mang tới rất nhiều ảnh chụp của con đến cho đại ca và tẩu tử, họ ngày ngày đều lật xem ảnh con, giải tỏa nỗi nhớ.
Hai người thật sự rất nhớ con.
Nhưng vì an toàn của con họ mới kìm lòng không tìm đến."
Tiêu Lạc thở dài: "Con thật sự không ngờ sẽ có chuyện này, và con cũng từng thật sự tin rằng họ đã qua đời.
Nhưng khi biết mọi chuyện, con đã rất vui, dù sao không gì tốt hơn chuyện thân nhân mình vẫn còn trên đời.
Con không trách họ."
Cậu nâng ly trà, nhìn bóng ảnh chính mình lờ mờ phản chiếu trong đó, dựa vào đó mà mường tượng ra hai khuôn mặt đã lâu không gặp.
Thời gian không làm