Dòng người xếp hàng đợi kiểm tra ngày một vơi dần, cuối cùng cũng tới bốn người Tiêu Lạc.
Người ghi danh: "Tên căn cứ?"
Sở Nam Phong: "Hồng Hoang."
Tay người ghi danh khi nghe cái tên này chốc khựng lại, như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Rồi rất nhanh chuyển sang hỏi về số người tham gia đại hội.
Khi nghe cả thảy bốn người đều tham gia không khỏi kinh ngạc.
Bởi những căn cứ khác cũng chỉ có hai ba người tham gia thôi,
Rồi bốn người được đưa vào một phòng khác.
Trong đó có môt người đàn ông trung niên đang ngồi, phía sau gã còn có ba người khác đứng gác như hộ vệ.
Hiển nhiên người đàn ông này chính là người có dị năng dò xét thực lực.
Người đàn ông trung niên yêu cầu bốn người đứng thành một hàng ngang đối mặt với gã.
Mấy người Sở Nam Phong đều phối hợp theo, không quan tâm hành động cùng lời nói của gã có phần kiệt ngạo và khó ưa.
Gã đứng dậy đi tới từng người, ánh mắt tựa như hai cái bóng đèn cao áp soi rõ từng người một, hết người này qua người kia.
Lúc đi qua người thứ nhất và thứ hai, sắc mặt gã vẫn còn tương đối bình tĩnh, nhưng bắt đầu đến hai người còn lại thì chẳng thể.
Sắc mặt gã ngày càng tái nhợt và trầm trọng.
Cuối cùng gã đưa cho mỗi người Sở Nam Phong một tấn thiếp màu vàng, cất giọng khàn đặc: "Các vị đã đủ điều kiện, đây là thẻ thân phận, có nó mới tham gia được đại hội, xin hãy giữ cẩn thận."
Sau khi bốn người ra khỏi phòng, bon họ không lập tức gọi người tiếp theo vào kiểm tra.
Gã đàn ông trung niên tựa như mất hết sức lực ngồi phịch ra ghế, trên trán mồ hôi lạnh tuôn tầm tã.
Lúc này trên vách tường phía sau gã khẽ chuyển động, lộ ra một cánh cửa, từ cánh cửa bước ra một người đàn ông khoảng 27 28, ăn mặc lôi thôi tùy tiện, diện mạo ưa nhìn có đôi chút gian xảo.
Hắn ngồi xuống cái ghế còn lại trong phòng, chân gác thẳng lên bàn, trên tay cầm một điếu thuốc, phì phèo nhả khói.
Sau khi nhìn thấy sự khác lạ của người bên cạnh liền tò mò: "Mày bị táo bón à?"
"Táo bón mả cha mày!" Gã mất sức nhưng vẫn cố gân cổ gầm lên: "Thằng mất dạy, mày xưng hô cho đàng hoàng, tao lớn hơn mày chục tuổi!!!"
Lan Vỹ nhún vai, cà chớn trề môi: "Chẳng phải chú nói tôi bị khuyết tật nhân cách sao, nay lại đi đòi thằng khuyết tật nhân cách ấy cư xử sao cho đúng mực." Gã nhếch mép: "thật là cười ỉ@!"
"......." Kính Đình tức nghẹn lại cái lồng ngực, thở phì phò trừng Lan Vỹ.
Lan Vỹ một bộ bố không quan tâm, hỏi: "Những người đó có vấn đề?"
"Đâu chỉ có vấn đề thôi, mà còn là đại vấn đề." Kính Đình tức thì tức nhưng liên quan đến chuyện chung của căn cứ thì không thể để bị ảnh hưởng.
"Là thực lực của bọn họ?" Lan Vỹ cũng bắt đầu nghiêm túc.
"Còn gì ngoài nó?" Kính Đình đỡ trán.
"Trong đó có hai người thực lực cao hơn tôi, như thế không có gì đáng nói, có một vài căn cứ khác có cường giả như thế, chẳng hiếm lạ mấy.
Thế nhưng mấu chốt ở hai người còn lại, hai người đó thực lực cao đến mức độ kinh khủng khiếp, tôi đoán họ ở cấp 7 trở lên.
Ở loại này tôi chỉ vừa mới thăm dò một chút đã bị cắn trả ngay."
Nghe thế, Lan Vỹ đồng tử liền căng chặt, thần tình nghiêm trọng hẳn lên, hắn nhỏm dậy khỏi ghế: "Cấp 7 sao, thú vị đây, tôi phải báo ngay cho lão đại."
..
Bốn người Sở Nam Phong sau khi nhận được thiếp vàng, vừa bước ra khỏi phòng kiểm tra đã có một bé trai xinh xắn tiến đến gần và đưa tay mời: "các vị khách nhân, xin đi theo tôi."
Nhìn lại vẫn còn khá nhiều đứa bé tương tự đang đứng, hình như những chuyện đại loại như này là nhiệm vụ chủ yếu của bọn nó.
Đứa bé đi trước, bốn người theo sau.
Tiêu Lạc để ý thấy những đứa bé này ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay đang khẽ run rẩy kia đã bán đứng nó, hơn nữa một số nơi trên cơ thể thỉnh thoảng y phục bị lệch đi làm lộ ra những mảng xanh xanh tím tím, có cả sẹo nữa, chứng tỏ đã bị bạo hành trong một thời gian.
Ánh mắt của những đứa trẻ trong veo nhưng không còn sáng nữa, ẩn ẩn vài tia thống khổ, tuyệt vọng, và cam chịu khi đã cố vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi cái lồng giam nghiệt ngã này.
Nơi nào những đứa trẻ đi qua đều thu về vô vàn ánh nhìn dâm dật cùng những lời nói trêu cợt đê tiện, của cả đàn ông lẫn đàn bà.
Nơi này không có nhiều luật lệ như Kình Thiên, con người sống tự do thoải mái.
Cũng vì không có gì kiềm hãm, bản năng cùng vô vàn tật xấu của con người mới như những con thú xổ lồng lấn át cả lý trí, chỉ chăm chăm để ý đến thõa mãn của bản thân.
Mạt thế đã qua một thời gian, con người quen dần với mạt thế, sinh tử tồn vong cũng dần kiểm soát được.
Thế nhưng cái thói hưởng thụ cho đã khi mà chẳng biết còn sống được bao lâu ấy vẫn còn tồn tại, cho dù cái chết đã không còn đến đột ngột nữa, nó như là một thói quen, và dường như con người đã hoàn toàn quen với nó, thậm chí không thể sống mà thiếu nó được.
Đây chẳng khác nào một loại thuốc phiện mới, đánh vào nhân tâm con người.
Nếu bây giờ có người đứng ra nói hành động hưởng lạc bất chấp ấy là sai trái thì người đó mới là người phải hứng chịu chì chiết, mắng nhiết từ cộng đồng.
Bởi phàm là con người ai mà không thích hưởng lạc, ai lại muốn mua dây buộc mình?
Tiêu