Bốn người Sở Nam Phong ăn trưa xong, thời gian xong cũng suýt soát tới giờ diễn ra đại hội.
Cửa phòng bị gõ, bên ngoài có một đứa bé đang đợi để được đưa bọn họ đi tới nơi cần tới.
Trước cửa những phòng khác cũng có người đang đợi.
Nhưng không phải tất cả đều là những đứa bé dễ thương như này, cũng có thanh niên, phụ nữ, chung quy điểm chung của bọn họ là diện mạo khá tốt, khá ngon.
Con người luôn thích cái đẹp.
Hiển nhiên cách thức này đã làm dịu đi nhiều con mắt của những kẻ vì xếp hàng ngày hôm qua mà bực tức.
Sở Nam Phong đặt một kết giới trong phòng, ngoại bất xuất nội bất nhập, đề phòng có kẻ tiến vào giở trò mờ ám, đồng thời thằng bé vẫn còn ở trong đó, nhốt nó ở trong an toàn hơn.
Bốn người Sở Nam Phong là nhóm có nhiều người nhất so với những phe còn lại, các căn cứ khác nhiều nhất là ba người, thậm chí có căn cứ chỉ có một người duy nhất.
Tiêu Lạc thì thầm: "Nếu chỉ có một mình em, em sẽ không đi." Đây chính là so sánh mình với những cá thể đơn lẻ ấy.
"Đi một mình chẳng có lợi thế gì cả.
Nếu có gì đó không may xảy ra chính là bế tắc triệt để.
Cho dù bọn họ còn có thuộc hạ ở chỗ khác nhưng như thế còn có ý nghĩa gì đâu."
Hàn Vân Đào cũng hạ thấp giọng cười, nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy tự mãn về căn cứ mình." Nếu thực lực trên cấp năm là đạt yêu cầu, vậy thì hơn một nửa căn cứ của bọn họ có thể tham gia rồi.
Nếu tràng cảnh đó mà xảy ra thật thì cảm giác chẳng khác gì thằng con cưng nhà mình đỗ đại học hạng A, nở mày nở mặt đi khoe với hàng xóm, đủ hãnh diện với bà con a.
Tiêu Lạc cũng hiểu cảm giác của Hàn Vân Đào lúc này, mãn ý cười theo.
Mặc dù cậu đang đeo mặt nạ nhưng khuôn miệng cậu khi cười trông rất đẹp nên thu hút một ít ánh mắt tìm tòi ngó lại đây.
Nhìn sơ qua Tiêu Lạc chẳng khác gì một nữ nhân cả, người thon dài, da trắng, tóc lại dài, đặc biệt thực lực lại cao, khiến nhiều kẻ bắt đầu động tâm tư muốn quyến rũ.
Sở Nam Phong đi bên cạnh hiển nhiên mặt đen như đáy nồi, đáy mắt rét căm căm nhìn đáp lại những ánh mắt khiếm nhã muốn lột đồ lão công nhà hắn.
Tay vòng qua, bá đạo ôm eo Tiêu Lạc, xưng bá chủ quyền.
Tiêu Lạc cũng hiểu ý nên để mặc cho hắn tự tung tự tác.
Càng đi càng đông người.
Nhưng hành lang và cầu thang đều khá rộng, không đến nỗi chen chúc.
Vì thang máy không hoạt động nữa nên phải đi thang bộ lên đến tầng 10, nơi diễn ra bữa tiệc.
Với thực lực của những người ở đây, leo lên 10 tầng không có vấn đề gì cả.
Cả tầng mười đều thông với nhau, chỉ có một phòng duy nhất được dùng để làm sánh hội nghị, tổ chức tiệc tùng.
Trong phòng bày những dãy bàn dài, trên bàn xếp những đĩa đồ ăn phong phú và tháp rượu.
Giống như một bữa tiệc buffet đứng sang trọng trong thời bình dành cho giới thượng lưu.
Bốn bức tường đều được lắp cửa sổ kính rộng, chiếm phần lớn điện tích bức tường, từ đây gần như có thể thỏa thích nhìn ngắm toàn cảnh căn cứ.
Nếu là bữa tiệc loại này trước đây, những thứ đồ ăn trên bàn này đa số mọi người đều vì giữ phong thái, thể diện mà đụng tới rất ít.
Còn bây giờ thì chỉ cần là đồ ăn, hơn nữa còn là đồ ngon như thế này liền trở thành trung tâm của sự chú ý.
Mọi người bắt đầu lấy đầy đĩa thức ăn của mình.
Vì đây là thành phố biển nên cá là thức ăn phổ biến, ngay tại những bàn tiệc này cá cũng xuất hiện trong nhiều món.
Mấy người Sở Nam Phong đương nhiên không đụng tới, nhưng vì làm như vậy ở đây quá khác biệt, do đó để tránh gây chú ý, mỗi người đều tự giác cầm một li rượu trên tay, mà không uống.
Sau đó Tiêu Lạc lén lúc không ai để ý đổ rượu đi, thay bằng rượu của mình, ba người khác cũng làm như vậy.
Phùng Nguyệt cùng một vị đồng bạn của cô ta là nhóm người thứ hai không động tới đồ ăn và rượu.
Cô vừa vào, đầu tiên là tìm kiếm bóng dáng mỹ nhân khiến hoa nhường nguyệt thẹn, khiến thần hồn rung động mới gặp được hôm qua.
Thấy được rồi liền không chút do dự mò tới.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi!" Cô bắt chuyện với Tiêu Lạc: "tôi thật sự rất vui."
Tiêu Lạc nhàn nhạt đáp: "cảm ơn." Trong lòng thầm đánh giá Phùng Nguyệt.
Cậu có hơi kinh ngạc với thực lực của cô cư nhiên cũng đạt tới cấp bảy.
Phùng Nguyệt không vì cậu lạnh nhạt mà mất hứng, đôi khi cái đẹp có thể chữa lành tất cả, mặc dù cậu đang đeo mặt nạ nhưng ngày hôm qua cô đã thấy diện mạo chân chính của cậu, cô có thể khắc họa khuôn mặt tuyệt mỹ ấy trong đầu.
"Ngày hôm qua chỉ mới biết tên cậu, còn chưa biết cậu đến từ đâu, liệu tôi có vinh hạnh được biết không?"
Sở Nam Phong bước lên một bước, ngăn giữa Tiêu Lạc và Phùng Nguyệt, lạnh lẽo nói: "mặc dù giới thiệu bản thân là một bước cơ bản để thiết lập một mối quan hệ mới nào đó, nhưng tiếc thay chúng tôi không có ý muốn thiết lập bất kì mối quan hệ nào với cô."
Hàn Vân Đào sâu kín cho một like, cách ăn giấm của anh đỉnh lắm lão đại.
Phùng Nguyệt là một nữ cường, cô chẳng hề thua kém đại nam nhân nào cả, trước khí thế phong bạo của Sở Nam Phong và lời từ chối đầy thẳng thừng ấy mà chẳng hề chịu kém cạnh.
"Tôi nghĩ lòng chân thành của tôi có thể đánh bại định kiến bất lợi của tiên sinh đây về tôi.
Và nếu bỏ qua những khuất tất trong chuyện tình cảm, thì Nguyệt Sơn chúng tôi lẽ nào chưa đủ tư cách kết giao với các vị ư?"
Sở Nam Phong hừ lạnh: "Đủ tư cách hay không trước hết cần bàn đến thái độ.
Chúng tôi rất xem trọng ấn tượng đầu tiên, nếu nó không tốt thì mãi mãi không cứu vãn được."
Phùng Nguyệt cười, không vì thế mà có phản ứng gì gay gắt, vẫn giữ được phong thái tao nhã, cô thở dài một hơi, nói: "tôi lấy làm tiếc vì ấn tượng ban đầu với các vị không được tốt.
Nhưng tôi mong muốn được thay đổi nó, chẳng có cái gì mà thời gian không thể tác động được."
Nói rồi không đợi Sở Nam Phong đáp lại, cô khẽ nghiêng người làm một cái chào lịch sự, rồi phóng khoáng xoay lưng rời đi.
Sở Nam Phong trừng bóng lưng cô ta một cái.
Tiêu Lạc chứng kiến tất cả nhịn cười không đặng nói: "Anh thật ấu trĩ, lẽ nào anh nghĩ ánh mắt của anh có thể tạo thành mấy cái lỗ trên lưng một người đã đi xa ư?"
"Nếu tôi muốn, ánh mắt của tôi có thể phóng ra điện."
"......" rất cạn lời.
Một lúc sau, khi mọi người còn đang ăn uống hết sức thoải mái, đại môn phòng tiệc mở ra thu hút hàng loạt ánh nhìn.
Dưới vô vàn ánh mắt tìm tòi theo dõi, ba người đàn ông mặc tây trang bước vào.
Ba người