Người đầu tiên bước lên lôi đài khiêu chiến là người của căn cứ Rạng Đông, gã từ trước đến nay chưa từng lộ mặt nhưng cũng thuộc cao tầng Rạng Đông, chức vị chỉ thấp hơn ba người Kính Đình.
Thực lực của gã là cấp 5.
Việc Rạng Đông có bốn người thực lực cao hơn cấp 5, thậm chí còn nhiều hơn số đó khiến một số căn cứ tâm sinh ngưỡng vọng.
Những căn cứ khác, dị năng giả cấp 4 đỉnh phong rất nhiều nhưng người vượt qua bình chướng, thăng lên cấp 5 lại rất ít.
Dù sao cấp 5 cũng là cấp độ khó vượt qua nhất.
Sau một tiếng trống báo hiệu tỉ thí bắt đầu, không khí cũng nóng lên.
Không lâu lắm liền có một người lên đài, hai bên bắt đầu tỉ thí, dị năng va chạm nảy lửa.
Người quan khán dưới đài đều là thượng vị giả, với phong thái bề trên nghiêm chỉnh, hiển nhiên không có chuyện bọn họ reo hò cỗ vũ như những kẻ tầm thường, mà thỉnh thoảng sẽ ghé tai nhau bàn luận về cuộc giao đấu trên đài.
Thực lực bọn họ xấp xấp nhau, ưu nhược điểm của hai người trên đài đều bị người quan khán dễ dàng tìm ra.
Đôi lúc thốt lên những tiếng thán phục, cũng có khi thở ra đầy tiếc nuối.
Thi đấu đương nhiên phải có thắng thua, người thua đi xuống đài còn người thắng lại đón tiếp một đối thủ mới.
Cứ liên tục như thế.
Những người ở đây hầu như đều có hứng thú đặc biệt với chiến đấu, sau năm lần bảy lượt người này lên người kia xuống vậy mà chẳng ai thấy nhàm chán, trái lại càng thêm có tinh thần.
Tiêu Lạc vừa xem trận đấu vừa chú ý đến động tĩnh phía dãy nhà ở phía tây.
Dãy nhà này được xây cùng thời điểm với lôi đài, được người ta khoét một phần khán đài để dựng nên, chuyên dùng để các thành viên của Rạng Đông nghỉ ngơi sau một quá trình dài tập luyện.
Trong dãy nhà đó thỉnh thoảng phát ra dao động năng lượng rất khẽ, đa số người ở đây không ai phát hiện ra.
Dao động năng lượng này tương tự như tối hôm qua hai người Sở Nam Phong bắt gặp được.
Tiêu Lạc khẽ nói: "Tên đó cũng ở đây, xem ra là muốn xuống tay rồi.
Nhưng anh biết vì sao hắn lại nhắm tới những người này không?"
Sở Nam Phong: "trong đêm tiệc đầu tiên, chúng ta nghe mùi thịt thối từ trên người Ngôn Nhất Hàng, đó là mùi tang thi.
Có khả năng cao tên kia đã biến thành tang thi, lập ra một màn này chính là muốn lấy tinh hạch của tu luyện giả."
Tinh hạch của con ngươi nằm ở đan điền, là kết tinh tu vi của tu luyện giả.
Cũng giống như tinh hạch của tang thi có thể giúp tu luyện giả đề thăng thực lực, ngược lại tinh hạch của tu luyện giả cũng có thể giúp tang thi tăng lên cấp bậc.
Nghe Sở Nam Phong nói thế, Tiêu Lạc thoáng giật mình, nghiêm trọng nói: "Không ngờ Ngôn Nhất Hàng lại dám tiếp tay cho tang thi, phản lại nhân loại."
Sở Nam Phong: "Cái này thì có thể hiểu được, bởi vì kẻ đó cùng Ngôn Nhất Hàng có cùng một họ, hai tên đó là thân huynh đệ mà.
Vả lại thứ mà Ngôn Nhất Hàng nhắm tới cũng không vừa, tham vọng của hắn rất lớn đấy."
Tiêu Lạc nghe thế liền lập tức hiểu ra thứ đó là cái gì, nó không đơn giản là tình huynh đệ không thôi.
Nên cậu không khỏi tấm tắc: "Quả nhiên, cùng chảy một dòng máu có khác, nhân phẩm không ai thua kém ai." Đều bị tật nguyền cả.
Rồi cậu lại nhìn sang hai người Kính Đình cùng Lan Vỹ, nói: "Xem biểu hiện của mấy tên còn lại kia, anh đoán xem bọn họ có tham gia vào chủ trương của Ngôn Nhất Hàng không?"
"Tôi cho là không." Sở Nam Phong lắc đầu, giải thích: "Ngôn Nhất Hàng cũng giống như anh gã, đều là loại người ngoài bản thân ra sẽ không tin tưởng bất kì ai.
Cho dù hai tên kia có cùng gã thân thiết đến đâu, loại chuyện quan trong này gã sẽ không nói cho họ."
Quả thật hai người Kính Đình và Lan Vỹ hoàn toàn không biết gì về hành động tiếp theo của Ngôn Nhất Hàng.
Bọn họ cho rằng việc thành lập Bá Minh một phần để chống lại tang thi, phần khác là để hạ bệ Kình Thiên chiếm địa bàn.
Cho dù bản tính của hai gã này có xấu xa đến đâu cũng sẽ không bao giờ hợp tác với tang thi, bởi chính thân nhân của hai người đều tán thân trong miệng tang thi.
Cho nên bọn gã rất hận tang thi.
Trong căn phòng ở dãy nhà phía tây, có hai thân ảnh đang xung đột với nhau.
Một người là Ngôn Nhất Hàng, người còn lại là anh của gã, một tang thi cấp cao có trí tuệ như con người.
Gã chính là người quen cũ của mấy người Sở Nam Phong, Ngôn Dạ Tu.
Hiện tại Ngôn Nhất Hàng đang ngăn cản anh của gã, không cho người này vì khát cầu tinh hạch mà phóng ra đó trong khi thời cơ chưa chín mùi.
Ngôn Nhất Hàng ghì chặt Dạ Tu: "Ca, thời cơ chưa tới, anh chờ thêm một lát, nếu anh ra đó bây giờ chính là phí hết công sức."
Ngôn Dạ Tu nửa mê nửa tỉnh, cố kìm chế bản tính tang thi của mình.
Ngôn Nhất Hàng tiếp tục nhẹ giọng khuyên nhủ, cốt làm anh gã bình tĩnh lại: "Ca, đợi một chút nữa thôi, một chút nữa bọn họ đều bị thương hết, như thế chúng ta liền có thể một mẻ nuốt trọn.
Nếu bây giờ anh ra đó, bọn họ vẫn còn sức chiến đấu, anh sẽ gặp phiền phức, nghe lời em."
Ngôn Dạ Tu hít thở mạnh, cố gắng bình ổn tâm tình, đôi đồng tử của gã khi thì co rút lại chỉ còn cỡ hạt đậu, khi thì giãn ra như đồng tử của người bình thường, đôi tay với móng tay màu đen ghì chặt bả vai Ngôn Nhất Hàng, sắc diện tái nhợt vì khó chịu và vặn vẹo cùng quầng mắt thâm đen trông vô cùng đáng sợ.
Hắn sắp không kìm chế nổi bản tính tang thi nửa rồi.
Năm đó sau đi đánh một trận với Sở Nam Phong, vốn gã có thể giữ được mạng mà rút lui an toàn, không ngờ gã lại trúng độc của bọn họ.
Loại độc này khiến toàn thân gã ngày càng thực vật hoá.
Cơn tê liệt bắt đầu từ bàn chân, theo thời gian nó ngày càng lan lên trên, cho đến khi gã bị liệt cả người.
Loại độc này khốn nạn ở chỗ quá trình thực vật hóa diễn ra rất chậm, cốt muốn để cho gã cảm nhận chân thật nỗi đau mất đi cảm giác với các cơ quan trên người mình, mỗi ngày đều sống trong hoang mang, sợ hãi.
Đối với một kẻ thích tranh cường háo thắng như Dạ Tu, việc bị liệt toàn thân,