Màn chắn đó là do Tiêu Lạc tạo ra, nó chính là Thiên Tôn kim thân.
Thiên Tôn kim thân là tạo ra một màn chắn thất thải bao quanh người.
Ở trong phạm vi đó, mọi công kích bên ngoài đều bị chặn lại, và bên trong là một tiểu thế giới bất khả xâm phạm.
Trước đây Tiêu Lạc đã dùng qua loại này một lần, đó là ở bến tàu thành A, khi đó màn chắn chỉ mở ra đủ để bao bọc hai người cậu và Sở Nam Phong trong đó.
Sau hơn ba năm tu luyện, cái màn chắn đó đã có thể mở rộng ra thành như lúc này, bao trùm cả một khu vực có bán kính 10 mét.
Dạ Tu dường như đã xem thường sức chống chịu của màn chắn này, đồng thời phán đoán sai năng lực của người tạo ra màn chắn đó.
Năng lượng thất thải của Tiêu Lạc, cả linh khí lẫn linh hồn lực đều có khả năng dung hòa với mọi dạng năng lượng trên đời này, kể cả những thứ khó tiêu như hắc cầu của Dạ Tu.
Cho nên hắc cầu của Dạ Tu lúc này chẳng những ăn mòn màn chắn không thành, trái lại còn bị Thiên tôn kim thân của Tiêu Lạc hấp thu ngược trở lại.
Dạ Tu càng rót linh khí vào càng có lợi cho Tiêu Lạc.
Hàn Vân Đào thở dài một hơi: "Đã bao nhiêu năm trôi qua vậy mà ngươi chẳng hề tiến bộ, như cũ dễ dàng bị cảm xúc chi phối lí trí."
Dạ Tu không đáp, gã phát hiện có điều gì đó không đúng, màn chắn này rất tà môn nên nhanh chóng thu lại hắc cầu, nhấc chân lùi lại, thần tình trầm trọng nhìn mấy người trên khán đài.
Bây giờ gã mới chú ý tới bọn họ có bốn người chứ không phải ba.
Cò có một người đang nằm úp kia.
Sở dĩ nảy giờ gã không phát hiện ra người này bởi vì một phần do hàng ghế trước che lấp, phần còn lại do trên thân thể của người này gã không cảm nhận được yếu tố gì của một sự tồn tại cả, gã có thể cảm nhận được bụi bay trong không gian nhưng lại không phát hiện ra người này.
Điều đó cực kì đáng sợ, đáng ghét, chứng tỏ người này thực lực thần thông quảng đại, mạnh hơn gã rất nhiều.
Dạ Tu siết chặt hai nắm tay.
Cảm giác chán ghét cùng sát ý chực trào lên trong lồng ngực khi gã nhìn thấy thân ảnh kia, nó lấn át cả sự kinh hãi cùng dè dặt đề phòng khi mà phát hiện thực lực đối phương mạnh hơn mình.
Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng Dạ Tu có thể dễ dàng nhận ra người đó chính là kẻ mà hắn mong muốn diệt trừ nhất trên đời này, một kẻ có ra tro hắn cũng phải đem tro đó đi tiêu hủy một lần nữa.
"Cẩu Sở Nam Phong!"
Sở Nam Phong lưu luyến dụi dụi vài cái trên đùi Tiêu Lạc, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Hắn lãnh tĩnh nhìn Dạ Tu, trong mắt hoàn toàn không hề pha tạp chút cảm xúc nào, giống như nhìn thấy một thứ gì đó không có chút giá trị tồn tại.
Hắn cũng không nói lời nào, với những kẻ như Dạ Tu, nói chuyện với gã chính là phí lời.
Dạ Tu âm u nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi! Cẩu Sở Nam Phong, ngươi đúng là âm hồn bất tán a."
Nghe thấy loại lời này, Sở Nam Phong sắc diện lạnh nhạt không quan tâm, trái lại Tiêu Lạc cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sở Nam Phong quan tâm hỏi: "Lão công, em làm sao vậy?"
Tiêu Lạc: "Gã nói anh là cẩu, tức là nói em ***** cẩu?"
Sở Nam Phong vừa tức vừa buồn cười: "sao em có thể nghĩ mình chichj cẩu a, em lại đi nghe lời gã, so sánh thần long uy chấn thiên hạ với cẩu?" Hắn vuốt tóc cậu, ôn nhu nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, Hàn Vân Đào mới chichj cẩu, không phải em."
Hàn Vân Đào trong lòng gào thét.
ĐẬU MÁ! ĐẬU MÁ!! ĐẬU MÁ!!! Lão đại mắc dịch!!! Vợ tôi là Bạch Vân Hỏa Lang!!!!
Sở Nam Phong ôn nhu xoa đầu Tiêu Lạc: "Đợi anh làm xong việc rồi về nấu cơm cho em, còn có trà sữa, sẽ nhanh thôi!"
Tiêu Lạc bật cười, gật đầu.
Sở Nam Phong từ tốn đứng dậy, bước từng bước xuống khán đài.
Bước đi thong dong nhàn tản như đi lại trong sân vườn, tựa như mọi biến cố ở đây không mảy may tác động đến hắn một chút nào hoặc không đủ quan trọng để hắn chú ý tới.
Phong thái tao nhã mà cao quý như một bậc đế vương.
Theo cử động của hắn, uy áp từ từ tràn ra, từ mỏng tanh đến nặng trịch, rồi dần trở nên điên cuồng dũng mãnh như sóng cả trùng điệp đổ ập xuống Dạ Tu.
Uy áp trong không gian rít lên thành tiếng long ngâm, cuồng phong dũng khởi.
Không cần chiêu thức phức tạp, chỉ riêng uy áp cũng đủ bức Dạ Tu lùi về sau mấy bước.
Muốn làm được như thế, thực lực hai bên phải có sự chênh lệch đáng kể.
Sở Nam Phong chỉ dồn uy áp về phía duy nhất Dạ Tu nhưng những người khác vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng, một loại uy áp đến từ cường giả trên đỉnh kim tự tháp, kinh khủng như nột vụ nổ năng lượng hạt nhân.
Khiến bọn họ tâm lộp bộp nảy lên, bị chèn ép đến khó thở, tự động sinh ra kính ý cùng sợ hãi.
Chỉ đứng ở bên ngoài đã như thế, nếu đặt thân ở bên trong chẳng phải bị nghiền chết luôn sao.
Dạ Tu với thực lực cấp bảy, được xếp vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp vậy mà vẫn bị ức hiếp đến thê thảm, càng đau hơn nữa là người ta chỉ mới xuất ra uy áp, phía sau còn bao nhiêu vốn liếng chưa dùng, với nhiêu đó mà đã chênh lệch đến thế, nếu để Sở Nam Phong dùng hết toàn lực, phá hủy cả đại lục này cũng là chuyện trong tầm tay, nói chi đến một gã dị năng giả cấp bảy.
Dạ Tu thân thể không có cảm giác gì nhưng điều đó không có nghĩa