3 năm trước, những người này không nghĩ mình có thể sống sót, nhưng hôm nay họ vẫn còn
sống, vào thời điểm như này, đều như tìm được nơi phát tiết sự yếu ớt của mình, toàn bộ
căn cứ Thiên Viêm Sơn đều chìm trong bi thương.
Không chỉ ở Thiên Viêm Sơn mà ngay cả Bách Hoa thành hay những căn cứ khác đều đang tưởng nhớ lại
những người mất đi.
Bi thương như vậy truyền đến Oa Oa, nàng phảng phất như bị nhấn chìm trong đại dương cảm xúc mênh
mông, không thể chịu nổi.
An Nhiên nhanh chóng ôm Oa Oa lên, vừa định an ủi đứa nhỏ, thì Oa Oa đã duỗi tay, ôm lấy cổ nàng.
Nghe được am thanh sụt sịt đáng thương hề hề của đứa nhỏ truyền vào tai.
"Ma ma, con cảm ơn mẹ còn
ở đây, cảm ơn ba ba cũng ở còn ở đây.
"
Oa Oa đã hiểu cảm giác thân nhân lý thế khó chịu như vậy sao.
Nàng cảm thấy sự tưởng niệm của mình khác hoàn toàn với khi còn ở Tương Thành, lúc ấy
nàng biết ma ma ở phương bắc, vẫn còn hảo hảo, chỉ cần nàng nỗ lực trở về là có thể gặp ma ma.
Nhưng nếu ma ma ly thế, là khoảng cách xa xôi xa xôi nhất trên thế giới, nàng có sống sót như thế
nào, có nỗ lực như thế nào có tới gần phương bắc như thế nào để không thế rút ngắn được khoảng cách
đó.
Đó là sự lý giải của Oa Oa nho nhỏ đối với tử vong.
Tâm An Nhiên như bị ai đó nắm, nàng duỗi tay ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ của Oa Oa, nàng nghĩ mặc
dù tương lai có thể nào nàng nhất định phải sống sót, nàng không muốn Oa Oa khổ sở.
Bởi vì được xem như một ngày hội quan trọng, cho nên Lạc Phi Phàm cô đơn đổi ca trực với Chiến
Luyện, để Chiến Luyện về Thiên Viêm Sơn ăn tết, Lưu Tiểu Quyết cũng theo về.
Khi tới Thiên Viêm Sơn thì bọn họ tách ra, Chiến Luyện về nhà đoàn tụ với An Nhiên và Oa Oa,
Lưu Tiểu Quyết thì đứng trên đường lớn, yên lặng ngẫm nghĩ tâm sự trong lòng.
Có khả năng là mọi người đều đang khổ sở, cảm xúc khổ sở như vậy sẽ lây sang người khác, trong lòng
hắn cũng nổi lên một chút phiền muộn.
Hắn cúi đầu, rũ mắt, lẻ loi đứng trên đường, những tờ tiền giấy thổi lướt qua, hắn ngẩng đầu,
nhẹ nhàng thở dài