Trong sự im lặng, Tĩnh Huyên mở miệng, nàng thấy Lưu Tiểu Quyết không nói lời nào liền đoán hắn có
thể vẫn còn luyến tiếc Tô Yên cho nên nàng thành tâm giải vây cho hắn.
Nhưng lời còn chưa nói ra, Lưu Tiểu Quyết đã đánh gãy nàng, nói với An Nhiên:
"Để ta đưa Tô Yên về căn cứ Võ Xuyên đi.
"
An Nhiên nhìn về phía lão đại khu 5: "Vừa lòng chưa?"
Hắn gật gật đầu, ném xuống 2 cái đầu người khom lưng với An Nhiên, sau đó tràn ngập áy náy
khom người với Lưu Tiểu Quyết, cuối cùng nói với Tĩnh Huyên:
"Tiểu thư Tĩnh Huyên, việc kết thúc ở đây chứ.
?" "Kết thúc.
"
Tĩnh Huyên gật đầu, nàng minh bạch, kỳ thật mọi người đều minh bạch, Lưu Tiểu Quyết nói đưa Tô
Yên về căn cứ Võ Xuyên thực tế đã tuyên bố tử hình đối với nàng ta.
Chỉ cần Lưu Tiểu Quyết nói là lời kia, lão đại của khu 5 sẽ ý bình tâm thuận, sau
này hắn sẽ không bởi vì cái chết của 2 gã thuộc hạ mà giận chó đánh mèo, trách cứ ai, cũng như càng
thêm đốc xúc hoàn thiện lại hệ thống quy tắc của khu 5.
Đồng thời, hắn sẽ càng thêm tâm phục khẩu phục đối với lãnh đạo của Bách Hoa thành.
Nhóm lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn còn chưa tới chỗ An Nhiên, chuyện này đã bị lão đại khu 5 dùng sự
cường hãn giải quyết xong rồi.
Về chuyện này tuy rằng thanh danh của Tĩnh Huyên bị hao tổn nhưng mọi người rõ ràng hơn địa vị của
phụ nữ trong mạt thế.
Có thể ngủ, nhưng không thể cưỡng bách.
Có thể cưới về, nhưng không thể cưỡng bách.
Một khi cưỡng bách họ làm những việc họ không muốn, thì phải chết.
Tô Yên trốn ở trong nhà, ban đầu nàng ta cũng không nghĩ việc sẽ nháo lớn như vậy, vốn dĩ lấy trí
tuệ của mình nàng không thể tưởng được lực ảnh hưởng của Tĩnh Huyên lại lớn như vậy, cho nên tới
khi những người cao tuổi kia bắt đầu kháng nghị, nàng ta mới nhận ra việc đã không thể vãn hồi, chỉ
có thể trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Lúc Lưu Tiểu Quyết đẩy cửa đi vào, Tô Yên còn kinh ngạc nhảy dựng lên, thấy là người kia mới nhẹ
nhàng thở ra vội vàng chạy tới:
"Tiểu Quyết, ngươi có phải tới