Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Nhìn Thấu Tỉnh Táo Dạ


trước sau


Tình thế so với tưởng tượng tốt hơn, Oa Oa cúi đầu, biểu hiện cực kỳ nghe lời, nàng đã phân tích
đẩy đủ vũ lực giữa hai bên địch ta, nhưng cũng chưa tính được quân địch cầm thước có đánh
hay không, cho nên trước tiên ngoan ngoãn nghe lời, điều này chuẩn không sai mà.

"Nếu chuyện này không phải một tay con tạo thành, vậy chuyện lần này sẽ bỏ qua.

"
An Nhiên cầm thước gõ gõ vào lòng bàn tay, nhìn khuôn mặt nhỏ vốn suy sụp của Oa Oa nháy mắt liền
hồi sức sống, An Nhiên lạnh lùng tiếp tục nói: "Mẹ biết con có thể nhìn thấy ý nghĩ trong đầu người
khác, nhưng có đôi khi, có một số việc nhìn không bằng không nhìn, cùng với phân tích thấu
triệt không bằng làm bộ hồ đồ, nếu không hại người hại mình, không phải điều tốt lành gì.

"
Nàng không hy vọng Oa Oa sẽ trở thành một Trần Triều Phát thứ hai, cho nên nàng chưa bao giờ muốn
nhìn thấy Oa Oa sẽ trưởng thành một người có thể đùa bỡn nhân tâm.

Nhân tâm thực sự yếu ớt, chỉ hơi lệch hướng sẽ dễ dàng nhầm đường lạc lối.

Kỳ thật chuyện của Tĩnh Huyên cũng không cần phát triển thành lớn như vậy, đương nhiên kết quả đạt
được là chết hai người vốn là kẻ xấu, cùng với xử lý Tô Yên vốn dĩ hỏng tới tận gốc rễ,
kết cục cũng không quá quan trọng.


Nhưng là do lực lượng của Oa Oa thêm vào đã triển lãm một mặt phá hư của nàng, nếu không phải do Oa
Oa âm thầm thao túng, ai sẽ biết lời truyền bá của Tô Yên trong thời gian ngắn như vậy? Chỉ sợ lời
đồn vớ vẩn về Tĩnh Huyên, phải lan truyền vài năm mới có thể điều tra rõ chân tướng sự tình.

Càng sâu hơn nữa là khi có An Nhiên tọa trấn ở Thiên Viêm Sơn còn có thể để hai gã đàn ông kéo Tĩnh
Huyên vào trong ngõ nhỏ sao?
Tĩnh Huyên cả đường đi đều la to không một người nào có thể viện thủ hay sao?
Không đợi đến lúc hai người kia động tay động chân với Tĩnh Huyên thì đội hộ vệ đã có mặt can thiệp
rồi.

Tất nhiên sự tình cũng không phát triển tới nỗi những vị người cao tuổi kia tìm tới cửa tĩnh tọa ở
tòa nhà của thủ lĩnh Thiên Viêm Sơn.

"Con à.

!"
An Nhiên buông cây thước trong tay xuống, duỗi tay ôm lấy thân mình nho nhỏ

của Oa Oa, trong giọng
nói mang theo sự thành khẩn và thật lòng: "Nhìn thấu, tỉnh táo, con mới có thể nắm giữ
được lực lượng của mình, không bị nó hủy diệt, con hiểu rõ không? Nếu con không làm được vậy
thì thờ ơ lạnh nhạt, chỉ lo cho thân mình thôi.

"

Nhìn thấy nhân tâm nhưng không đi nghiên cứu nó, không làm một người khôn khéo.

Oa Oa dựa vào trong lòng ngực của An Nhiên, gật gật đầu, lại ngây thơ lắc lắc đầu, nàng giống như
hiểu nhưng lại giống như mờ mịt, nhưng nàng nhớ kỹ từng câu từng chữ ngày hôm nay mẹ nàng nói, nhìn
thấu nhưng phải tỉnh táo không cần đùa bỡn nhân tâm.

A Văn ở một bên thả lỏng, chờ An Nhiên răn dạy xong Oa Oa, đi ra ngoài vội việc khác hắn mới lôi
kéo Oa Oa thấp giọng hỏi:
"Oa Oa, sự tình đã bại lộ, chúng ta còn phải trốn chạy không?"
"Chạy a, chúng ta đi giúp A Võ giết cá, thuận tiện thăm ba ba của ta.

"
Oa Oa ngẩng đầu, khôi phục sức sống tung tăng nhảy nhót ngày thường, lôi kéo A Văn đẩy va ly.

"Dù sao dị năng này của ngươi dùng tốt như vậy, chúng ta đi, buổi tối về, thuận tiện về ăn cơm
chiều, đi nhanh đi, ta mang theo thật nhiều đồ ăn ngon cho A Võ.

"
"Haizzz.

"
A Văn lắc đầu, thở dài, hắn chuẩn bị ở nhà đọc sách cả ngày đâu, gặp phải Oa Oa chỉ nạp điện 5 phút
có thể nhảy nhót 50 giờ, một ngày hắn viết chữ cửa còn nhiều hơn chữ trong một quyển sách a!
Năng lực của hắn tiến bộ vượt bậc, có thể tùy ý thuần di trong cự ly ngắn, muốn tới nơi nào cũng
được, nhưng mọi người đều xem nhẹ động lực đằng sau thúc đẩy năng lực của hắn là do một tay Oa Oa
mang lại a.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện