Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Mua Dây Buộc Mình


trước sau


Nhận được mệnh lệnh của Chiến Luyện, lấy Bách Hoa thành làm đầu tàu, dưới cánh đồng tuyết trắng
mênh mông, những căn cứ phụ thuộc không ai nhàn rỗi cả, bọn họ đều xây dựng một nhà xưởng công
binh, chế tạo các loại đạn pháo bằng đất, vừa vận chuyển tới bờ sông vừa dự trự cho mùa xuân.

Mọi người bận rộn dưới sự bảo vệ cường đại của thực vật biến dị của An Nhiên, cùng với những quy
tắc pháp luật và chế ước nghiêm minh làm cuộc sống trải qua từng ngày từng ngày với khí thế ngất
trời.

Mùa đông giá lạnh tựa hồ không làm sự nhiệt tình của bọn họ giảm xuống, bọn họ đang oanh liệt chuẩn
bị vật tư cho đầu xuân năm sau tiếp tục tấn công về phía nam.

Dưới tuyết lớn mênh mang cùng lớp băng dày, trong những căn cứ có người mang thai, có người sinh
đứa nhỏ, có người đau đầu nhức óc, muốn gặp bác sĩ, bệnh viện được thành lập ở mỗi cái căn cứ,

trường học cũng được thành lập ở từng nơi.

Đám nhỏ trong Bách Hoa thành tới 15-116 tuổi sẽ được phái đi các căn cứ dạy học, cũng có những nhân
tài được tuyển chọn từ các căn cứ, cũng có những người trước mạt thế là thợ lành nghề, sau khi mạt
thế lại quen thuộc với công việc của mình, sẽ được ưu tiên giảng dạy những kinh nghiệm của mình cho
thế hệ sau.

Mặc kệ giá lạnh hay nóng nực, dưới sự dẫn dắt của Bách Hoa thành, những căn cứ phụ thuộc vẫn đang
không ngừng hoàn thiện chế độ riêng của chính mình, sửa chữa lại quy tắc pháp luật và xã hội.

Mà so với bọn họ, căn cứ Kim Môn còn đang quyết chiến và căn cứ Võ Xuyên dần dần đã không được.

Lúc ban đầu, Võ Ký còn sẽ tổ chức người đi chống cự lại thực vật biến dị nhưng sau đó phát hiện
thực vật tràn lan khắp căn cứ Võ Xuyên, rất nhiều người chết đi, cho nên dần dà, không ai nghe lệnh
Võ Ký nữa, mọi người bắt đầu ôm đoàn thương lượng đối sách, trước khi sự tình chuyển xấu hơn lao ra
khỏi căn cứ Võ Xuyên.

Nếu không ra, chờ tới khi người chết hết thì muốn cũng không ra được.

Mà Võ Ký cũng đã vô pháp, hiện tại hắn cảm giác mình đã mua dây buộc mình, dù có phát mấy bức thư
cầu cứu, lời nói có khẩn thiết như thế nào, tư thái

đã cúi thấp như thế nào, ý vị cầu xin như thế
nào.


Thì Bách Hoa thành cũng không đáp trả lại tin tức của hắn.

Đã nói An Nhiên không cứu được thực sự đã không ai cứu được, không phải muốn đắn
đo bọn họ, cũng không phải trả thù bất luận kẻ nào, An Nhiên nói thật, nàng vô pháp bỏ
mối nguy hiểm ở phương nam để tự mình tới phương bắc cứu giúp.

Võ Ký muốn khóc cũng không được, chỉ có thể chuyển hướng sang căn cứ Kim Môn xin giúp đỡ, vị trí
của căn cứ Kim Môn còn ở hướng bắc xa hơn bọn họ.

Nhưng hiện giờ căn cứ Kim Môn cũng không quá ổn, căn cứ Võ Xuyên gieo trồng thực vật
biến dị ở phía nam nhưng nó nào có nghe lời phát triển về phía nam, mà nó phát triển thành hình
tròn vây quanh toàn bộ căn cứ Võ Xuyên đồng thời còn khuếch trương về phía bắc.

Căn cứ Kim Môn đang bận rộn diệt trừ bộ rễ của thực vật biến dị, hơn nữa mùa đông tới, không có sức
người dư thừa để đi trợ giúp căn cứ Võ Xuyên, nhiều nhất chỉ có thể hỗ trợ tước mỏng một ít thực
vật đang sinh trưởng dày đặc ở phía Bắc mà thôi.


Nhưng về chỉnh thể thì bầu không khí xã hội trong căn cứ Kim Môn vẫn tốt hơn rất nhiều so với căn
cứ Võ Xuyên, bởi vì, vốn dĩ bọn họ từ bắt đầu khi mạt thế căn cứ của bọn họ đã phát triển theo
hướng quân sự hóa, cho nên về phương diện kỷ luật mà nói thì coi như là nghiêm minh nhất.

Đương nhiên hiện tại thì trình độ nghiêm minh của căn cứ Thời Đại cũng không kém so với căn cứ Kim
Môn.

Thứ hai nữa là từng đợt từng đợt tai nạn xảy ra ở mạt thế này những người lão nhược bệnh tàn
dựng đã không còn có thể tồn tại được trong căn cứ Kim Môn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện