Mà người có cấp bậc thấp vô luận gia đình có phú quý hay không thì sinh mệnh của họ cũng ngắn ngủi
năng lực lại mỏng manh, người như vậy, dựa vào gia thế, được xã hội lễ ngộ, thậm chí có thể tùy ý
cười nhạo dị năng giả có đẳng cấp cao hơn, vậy đối với những người đang nỗ lực sinh tồn thì thực sự
không công bằng,
An Nhiên vừa nói ra lời thì chính là quy củ, đoàn quân sư ở phía sau bắt đầu ghi chép để hoàn thiện
và thực thi, vô số người mặc quân trang vọt vào đại sảnh, trong tiếng quỷ khóc sói gào đem hết đám
quý nữ kia ra ngoài, đẩy lên xe, ném ra bờ sông.
Vương Tam Tư trơ mắt nhìn vợ và ba cô con gái mình bị người kéo đi ngay trước mắt, hắn phủ phục
trên mặt đất liều mạng dập đầu với An Nhiên.
"Thành chủ, các nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu khổ
gì, này nói đi là đi, bên người lại không có vũ khí hay đồ ăn gì, sợ rằng đi tới đo chỉ có kinh
hoàng và thất thố, An Nhiên, cầu xin ngài ít nhất để tôi chuẩn bị cho bọn họ một chút vật tư.
"
"Phái một đội quân, bảo hộ các nàng ấy được không?"
An Nhiên giương giọng châm chọc, thanh âm chất vấn xuyên thẳng vào màng tai của Vương
Tam Tư cùng toàn bộ những người còn ở lại.
"Ai lại không bắt đầu từ khi đột biến chứ?"
Lại nhớ năm đó, xã hội trước mạt thế so với xã hội hiện tại, hài hòa như thế nào, hoàn cảnh xã hội
an toàn như thế nào.
Nhưng người trước mạt thế ngay cả người cường tráng nhất cũng không đủ năng lực so sánh với một đứa
nhỏ trong mạt thế.
Mạt thế đột nhiên tới, ai cho bọn họ vũ khí, ai cho bọn họ vật tư, ai ở bên người bảo hộ bọn họ?
Trong đại sảnh, An Nhiên đứng dậy, nhìn trái phải một vòng quanh cái đại sảnh to lớn như vậy, đám
phụ nữ xung quanh la hét kêu rên vẫn mặc trên thân những bộ váy áo hoa lệ, không bao lâu bọn họ đã
bị đưa lên xe đi về phía bờ sông.
An Nhiên đi về phía trước tới ghế ngồi chủ vị trong đại sảnh, nàng ngồi xuống, phía sau một bức
tường đầy rẫy dây mây đang lặn ngụp như