Nhưng mà, trên thực tế, tựa hồ như Tiểu Bạc Hà thật sự chỉ có 1 sự lựa chọn là Lạc Phi Phàm.
Vô luận quyền thế của An Nhiên có ngập trời như thế nào, có thể tùy ý chỉ định vị hôn phu cho Tiểu
Bạc Hà nhưng người có thể tiếp cận nàng, ôm nàng, hôn nàng không sợ đau đớn thật sự chỉ có một mình
Lạc Phi Phàm.
An Nhiên dùng mọi cách cản trở như vậy kỳ thật chỉ muốn cho đám đào hoa của Lạc Phi Phàm nhìn
xem, người các nàng chung tình, người các nàng cho là Vương lão ngũ kim cương, người mà toàn
thế giới muốn gả đã đột phá trở ngại như thế nào để vượt qua 3000 con sông chỉ muốn lấy một gáo
nước là Tiểu Bạc Hà.
"Hiện tại, ngươi có thể chiếu cố nàng nhất thời nhưng có thể chiếu cố nàng ấy cả một đời không?"
Chiến Luyện ôm lấy gương mặt An Nhiên, sủng nịch hỏi:
"Đừng quên, cuộc sống của họ chỉ có 2 người, ngươi không thể chỉ đạo giơ tay nhấc chân trong sinh
hoạt của bọn họ được, thôi buông tay đi, để bọn họ tự mình quyết định cuộc sống của chính họ.
"
"Hừ hừ.
"
An Nhiên rũ mắt, lạnh lùng rồi thở dài, thôi tùy bọn họ đi.
Trên thực tế, An Nhiên cũng đã nhìn ra, nếu Tiểu Bạc Hà không muốn sẽ không bị Lạc Phi Phàm kéo đi,
nha đầu kia, tự mình cũng chưa phát giác, nàng đã quen bị hắn lôi lôi kéo kéo.
Những ngày tháng sau này quả thực chỉ có hai người bọn họ trải qua với nhau, nàng là người ngoài,
sẽ không chắn giữa bọn họ, ngăn cách bọn họ.
Hiện giờ, đối với Tiểu Bạc Hà, nàng đã xem như là người ngoài a.
An Nhiên có chút tang thương, nhưng chợt lại nổi giận, duỗi tay, gạt bàn tay đang ôm lấy mặt mình
của Chiến Luyện, trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi rảnh như vậy sao, còn cùng với con gái ngươi, tất cả đều giúp đỡ Lạc Phi Phàm!"
Đừng tưởng vừa rồi nàng không nhìn thấy, Oa Oa và A Văn đều đứng bên trong chữ "cửa" kia.
"Có sao? Ta cho rằng ngươi có thể lý giải rằng ta rất nhớ ngươi, cho nên nương cơ hội này, danh
chính ngôn thuận, chạy về từ chiến trường chứ!" Chiến Luyện cười rồi duỗi tay nắm lấy tay An Nhiên.
"Ta đây là mượn cơ hội về gặp ngươi đó, Chiến An Tâm thế nào thì đó chính là việc
của nó nha, ta mặc kệ, ai biết được nàng sẽ