Nhưng nếu Chiến An Tâm không còn, vậy tốt thôi, toàn bộ thế giới cũng sẽ không còn!
Đến lúc đó, mọi người tự cầu phúc đi, cầu xem có thể sống sót trong rừng rậm biến dị sinh trưởng
khắp nơi lại không thể khống chế.
Trần Triều Hỉ hiểu rõ vấn đề đang ở mức nghiêm trọng thế nào, không cần Hứa A Văn nói, chỉ đưa
mắt nhìn Trần Lam một cái, Trần Lam hạ lệnh, khống chế toàn bộ thủ hạ của Đinh Tu Khiết,
cùng với bản nhân, áp giải xuống rồi thẩm vấn từng người.
Tới buổi tối, Mộ Phong còn chưa trở lại, Chiến An Tâm cũng chưa có tin tức, toàn bộ căn cứ Kim Môn
đã tiến vào trang thái giới nghiêm cao nhất.
Ban đêm, tại trung tâm hành chính của nội thành căn cứ Kim Môn, trên tầng lầu cao
nhất có thể nhìn xuống toàn bộ căn cứ nội thành Kim Môn.
Bởi vì hành năm chịu sự quấy nhiễu của
thực vật biến dị cho nên kiến trúc trong căn cứ đều rất thấp, trên không trung có một cái lồng
trong suốt bao phủ toàn bộ căn cứ, bên trong nội thành không có một cọng cỏ hay thực vật nào, tất
cả đều là bùn đất trộn lẫn kim loại, những căn nhà ọp ẹp xen lẫn nhau giống như một bãi đá
ngầm nhấp nhô, rậm rạp.
Cùng với chiếc nắp trên không trung, cả tòa căn cứ nhìn từ trên
xuống giống như một con thuyền phiêu bạc trong đại dương xanh lục mênh mông.
Dù nhiều năm đã qua như vậy, nhưng ở phía nam luôn phải chịu động vật biến dị không ngừng xâm nhập,
còn ở phía bắc này, cũng không chút nhẹ nhàng, uy hiếp lớn nhất ở phía bắc đến từ thềm thực vật
biến dị khổng lồ vô khổng bất nhập ở bốn phương tám hướng.
Người của cả hai phía Nam - Bắc đều đang gắng sức dùng toàn bộ sức lực để gồng mình lên vì sinh
tồn.
Hứa A Văn khom lưng, chống khuỷu tay trên lan can ban công, nhìn những tòa kiến trúc giống như đá
ngầm thấp lùn phía dưới, ánh sáng của những ngọn đèn dầu ban đêm của vạn nhà dù có tỏa thứ ánh sáng
ấm áp nhưng chú định bên trong không chút bình tĩnh.
Trần Lam mở cửa ra, đi tới gần đứng sau lưng A Văn, nhìn bóng dáng gầy gò nhưng rắn chắn của hắn,
muốn nói lại thôi.
"Vẫn không có tin tức gì sao?"
A Văn ở phía trước hơi quay đầu lại, dư quang khóe mắt nhìn Trần Lam đang đứng sau lưng, trên khuôn
mặt từng ôn hòa giờ có chút lạnh lẽo.
Trần Lam cúi