Trần Triều Hỉ nhận nuôi Trần Lam, hoàn toàn chỉ là do hứng khởi nhất thời, lúc ấy các đảng phái
trong căn cứ Kim Môn bắt đầu nổi lên san sát, trong lòng hắn cảm thấy buồn khổ, khi đi ngang qua
mấy đoán đội, hắn thấy bộ dạng đứa nhỏ này nề nếp liền cảm thấy thú vị.
Mua trở về giải buồn mà thôi.
Nào biết rằng, về sau tính tình của Trần Lam lại trở thành như vậy.
Đối với việc này, Trần Lam cũng
cảm thấy rất bấc đắc dĩ.
Nàng nhìn Hứa A Văn, thấy hắn cũng đang bình tĩnh nhìn mình không nói lời nào, nàng có chút xấu hổ,
người này không thích nàng, còn cảm thấy
nàng rất đàn ông, nhưng từ nhỏ nàng đã như vậy rồi, điều này không phải một sớm một chiều có thể
thay đổi được.
Ít nhất cho tới bây giờ, Trần Lam cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới phải thay đổi chính mình.
Trong lòng nàng có chút phiền muộn, người mà nàng thích lại không thích nàng, làm gì có người nào
không phiền muộn đâu?
Mà phương thức biểu đạt phiền muộn của nàng chính là nhướng mày nhìn Hứa A Văn, cực kỳ khí phách
nói:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy phụ nữ giống đàn ông ăn màn thầu hay sao?"
Hứa A Văn: ".
"
Hắn thu hồi tầm mắt, biểu tình trên mặt có chút bất đắc dĩ, diện mạo của hắn rất văn nhã, trong
thời mạt thế này mà bộ dạng của hắn có chút thư sinh văn nhã, khi ở bên Trần Lam, từ bên ngoài nhìn
vào luôn thấy khí thế của Trần Lam hơn hắn quá xa.
Trên thực tế, Hứa A Văn không muốn nàng gặp qua bộ dạng khác của hắn, từ lúc bắt đầu không muốn,
tới bây giờ lại có chút luyến tiếc.
Hắn cúi đầu, nhìn những viên đá ngầm nhỏ dưới khe hở của tảng đá ngầm lớn, cười một chút, không nói
chuyện.
Trần Lam thấy hắn thu hồi ánh mắt nhìn nàng, nàng nhanh chóng ăn xong chiếc màn thầu rồi do dự một
phen, nhưng không nhịn được hỏi hắn:
"Hứa tiên sinh, ngươi.
"
Ngươi thích dạng phụ nữ như thế nào? Những lời này mắc ở cổ họng nàng, muốn hỏi nhưng không thể mở
lời, không hỏi thì trong lòng lại khó chịu.
Hứa A Văn ngước mắt nhìn Trần Lam, mày hắn nhăn lại không biết vì sao nàng muốn hỏi lại thôi.
Đúng vào lúc này, có người ở phía xa mua may hô lớn.
"Người tới a, cá biến dị tới, nhanh lên, người
tới a a a."
Không chờ Hứa A Văn đứng dậy, Trần Lam đã ngẩng đầu