"Tại sao ngươi lại không ở cứ điểm chờ ta tới
đón?"
Hứa A Văn cúi đầu nhìn Trần Lam, nàng đứng ở một tảng đá ngầm khá thấp, ngẩng đầu
nhìn hắn.
Trên mặt nàng là nụ cười gượng ép.
"Ta lại không phải không có tay không có chân, đâu cần phải người tới đón? Tự mình đi
là được rồi.
"
Có lẽ do góc độ, Hứa A Văn cúi đầu nhìn Trần Lam càng thấy rõ biểu tình trên mặt nàng.
Nàng đây là mơ hồ không rõ, vì sao phải chờ A Văn tới đón nàng.
A Văn thở dài nói:
"Từ nơi này tới doanh địa phải đi bộ rất lâu, hiện tại ngươi đã đi nửa ngày mới tới đây, lấy
cước trình này thì phải rạng sáng ngươi mới có thể tới
doanh địa, ngươi không chờ ta tới đón, tự mình đi bộ tới, sẽ rất mệt.
" "Không sao a, ta rất thích
đi đường.
"
Trần Lam không cảm thấy đi bộ từ sáng tới tối có chỗ nào mệt mỏi cả? Nàng cảm
thấy rát tốt, hơn nữa, nàng và A Văn không thân cũng chẳng quen nhiều, vì cái gì phải
chờ mong hắn tới đón nàng?
Nàng lại nhớ tới tương lai Hứa A Văn sẽ cưới Chiến An Tâm, nàng liền cảm thấy đau lòng, 1s đồng hồ
cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Vì thế, sau khi nói hết lời, nàng chợt nhảy lên, vòng qua Hứa A Văn đang chặn đường, tiếp tục đi về
phía doanh địa.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, cánh tay nàng đã bị hắn giữ chặt, hắn nhíu mày nói:
"Ta mang ngươi đi!"
Tư thái này của hắn mang chút cường ngạnh không biết tên.
Còn không chờ Trần Lam phản ứng lại, bước chân nàng đi về phía trước một bước thì chân nàng như rơi
xuống, đã vào trong doanh địa sinh hoạt, nhưng nàng bị mất trọng tâm, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hứa A Văn giữ chặt nàng một phen, theo phản xạ nàng trở tay ôm lấy eo A Văn, vòng éo hắn rất gầy
nhưng rắn chắc, cơ bắp cứng đờ như cục đá trong lớp quần áo.
Bởi vậy có thể thấy được, người này cũng không phải là người tay không thể xách vai không thể
khiêng như vẻ bề ngoài, hay chỉ biết dùng dị năng truyền tống của hắn mà thôi.
Nhưng mà, hai người bọn họ lại đang ôm ấp như này, rốt cuộc Trần Lam cảm thấy có chút không ổn,
nàng thu lại đôi tay đang ôm eo hắn ra, muốn rời xa hắn ra một chút, nào biết hắn lại vòng tay ôm
nàng có chút