Đứa nhỏ tuy bé nhưng hiểu chuyện lại rất thương người
Hồ Trinh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao tiết kiệm một chút, không tới mức
bị chết vì khát là tốt rồi, nhưng không nghĩ A Võ bị khát thành như vậy.
Oa Oa nắm tay A Văn chạy ra ngoài lấy nước cho A Võ, An Nhiên và Hồ Trinh ngồi trong phòng nghe
nàng nói về tình huống của bọn họ.
Nơi kia, đất đai đã không còn thực vật, càng ngày càng sa mạc hóa, lại nói bệnh của A Võ chính là
bắt đầu từ khi thời tiết trở nên nóng bức.
Nhưng ai cũng không biết, đến tột cùng đứa nhỏ bị làm sao, cũng không ai quan tâm đến tình huống
của A Võ, chồng hờ của Hồ Trinh lại càng cảm thấy sự sống chết của A Võ không quan hệ gì tới hắn,
hắn chỉ phụ trách sinh, thậm chí đứa nhỏ này tới bây giờ chỉ là ngoài ý muốn của hắn
mà thôi!
Chỉ có một mình Hồ Trinh, mang theo A Văn đi khắp nơi tìm thầy trị bệnh, trên đời này, người quan
tâm A Võ không muốn hắn rời đi nhân thế cũng chỉ có hai người là Hồ Trinh và A Văn.
Mà Hồ Trinh chỉ là một người bình thường, ở mạt thế này làm sao chống chọi được? Đừng tưởng chỉ nói
ra bên ngoài là thời mạt thế nhưng nó là nhân tính trần trụi bày ra trước mắt mỗi người.
Không có năng lực, để tự bảo vệ mình chỉ có thể vứt bỏ con cái thân nhân hoặc là dựa vào cường giả,
mà kẻ yếu kém chỉ có thể trở thành thịt cá chịu sự khi dễ của cường giả, không có đạo lý gì để nói.
An Nhiên hít một hơi thật sâu, hơi hơi nhíu mày, chuẩn bị nói với Hồ Trinh thì thấy Oa Oa và A Văn
chạy tiến vào, hai đứa nhỏ mỗi đứa bưng một bình nước trong tay, lại bón cho A Võ uống, đứa nhỏ chỉ
uống mấy ngụm đã hết bình nước trong tay Oa Oa, lại muốn uống bình nước trong tay A Văn, An Nhiên
ngăn lại nói:
"Được rồi, hai đứa đừng cho A Võ uống nữa, lúc trước vì quá khát nên muốn uống
nhiều, hiện tại đột nhiên cho hắn uống quá nhiều sẽ có vấn đề, chậm rãi mà tới a các con!"
"Nha!"
Oa Oa nghe lời gật đầu, rồi cười với An Nhiên:
"Vậy ma ma, con có thể mang đồ chơi của con tới đây cho tiểu