Năng lượng.
Sóng nhiệt trong không khí cuốn lấy hơi nóng như đốt trọi mọi thứ luồn vào ô cửa sổ rách nát, Hồ
Trinh đứng phía sau An Nhiên trên mặt đều là sự âu lo nàng nhìn bóng dáng thon gầy của An Nhiên
nói:
"An Nhiên, ngươi có khỏe không?" "Ân.
"
Nàng lẳng lặng nhìn mảnh đất khô cằn với diện tích lớn chưa từng có như vậy, khổ tâm kinh doanh lâu
như vậy, lúc này, làm sao nàng có thể thấy ổn được, trả lời một tiếng này bất quá chỉ là qua loa có
lệ thôi.
"An Nhiên, ngươi có mệt không?"
An Nhiên đứng bên cửa sổ quay đầu lại nhìn Hồ Trinh với bộ dáng không rõ nguyên do.
"Rất mệt đi.
"
Hốc mắt Hồ Trinh có chút ướt át.
"Một mình mang theo đứa nhỏ, vô luận lúc đầu có hiếu thắng như thế nào nhưng luôn sẽ có lúc mệt
mỏi, lúc đó tất nhiên muốn tìm một bả vai dựa vào, sau đó, mặc kệ người kia như thế nào, không gây
trở ngại là được, vì thế cứ trải qua từng ngày từng ngày, cuối cùng sống sót "
"Ngươi đang nói chính mình đi?"
An Nhiên đánh gãy sự hối tiếc cùng oán hận của Hồ Trinh, thân thê nàng có chút mỏi mệt dựa vào một
chiếc bàn đầy tro bụi, nghiêng đầu, khóe mắt cùng đuôi lông mày đều có chút phong tình mà người ở
chỗ cao mới có, không mị tục mà là sáng rọi, nàng nói:
"Ta không biết mấy năm nay ngươi trải qua những gì, tâm lý phải chịu áp lực như thế nào, ta luôn
cho rằng, ngươi một mình mang theo A Văn, còn sống sót bò ra được bệnh viện, sẽ có sự kiên cường
riêng, tới hôm nay, sẽ không giống với 2-3 năm trước, nhưng mà nói thật, ánh mắt đầu tiên ta gặp
lại ngươi, tuy rằng cao hứng nhưng lại không khỏi có chút thất vọng.
"
Thấy Hồ Trinh há mồm muốn nói lời gì đó, An Nhiên giơ tay, ngăn nàng nói, sau đó tiếp tục:
"Ngươi cũng biết con người sẽ thay đổi, thời gian 2-3 năm đủ để cho một người phụ nữ bình thường
khi trước mặt thế thay đổi thành một người hoàn toàn bất đồng, ngươi hỏi ta có mệt hay
không, hiện tại ta có thể trả lời ngươi, ta mệt quá, những khó khăn ta gặp gỡ trong mạt thế
này, từng cái từng cái vượt quá mức thừa nhận của