Có một bộ phận người trong căn cứ Kim Môn, cầm đầu là Trần Triều Hỉ và A Miểu lại chính thức tuyên
cáo căn cứ Võ Xuyên là địch, bắt đầu xây dựng tường thanh, đào sông bảo vệ dưới tường thành, hơn
nữa toàn bộ dị năng giả hệ thổ bắt đầu thay đổi thổ địa dưới chân căn cứ Kim Môn, thành loại đất đá
cứng rắn kim cương, phòng ngừa thực vật biến dị đột nhiên chui từ dưới đất lên.
Bọn họ bắt đầu làm công tác dự phòng, bắt đầu từ bây giờ ở thế bất lưỡng lập với căn cứ Võ Xuyên.
Nhưng bởi vì căn cứ Võ Xuyên tuyên bố với bên ngoài, căn cứ bọn họ sắp mọc một mảnh rừng rậm biến
dị giống như Bách Hoa thành, từ đây về sau sự an toàn của căn cứ bọn họ được đề cao.
Vì thế sau khi căn cứ Kim Môn phân rõ giới hạn với căn cứ Võ Xuyên, thì có càng nhiều căn cứ thuộc
loại nhỏ và trung, sôi nổi tỏ vẻ muốn kết minh với căn cứ Võ Xuyên, thậm chí có rất nhiều người
chạy nạn di chuyển về căn cứ Võ xuyên.
"Tự tìm đường chết!"
An Nhiên đang trên đường đi về phía nam nghe một số tình huống ở phía Bắc này cũng chưa nói gì
nhiều, chỉ nói bốn chữ, sau đó mặc kệ, tiếp tục mang theo người của mình đi về phía nam, nàng chỉ
có tinh lực hữu hạn, căn cứ Võ Xuyên lại nhất ý cô hành, còn những người muốn đi tới căn cứ Võ
Xuyên kia không phải tới đó làm lương thực dự trữ cho thực vật biến dị một khi mất khống chế thì có
thể làm gì?
Bốn chữ kia của nàng truyền khắp phương bắc, đưa tới một mảnh tiếng mắng chửi, người
khác chỉ biết nàng cảm thấy ghen ghé căn cứ Võ Xuyên, cho rằng căn cứ Võ Xuyên nắm giữ thực vật
biến dị làm nàng không vui, mặc dù cho người phương nam giải thích như thế nào, giục sinh thực vật
biến dị không khó, điều khó chính là khống chế nó như thế nào, để nó không sinh
trưởng tràn lan.
Điều An Nhiên luôn làm không phải giục sinh thực vật biến dị mà nàng vẫn luôn đang khống chế chúng
nó.
Nhưng toàn bộ những lời giải thích này, ở rất nhiều căn cứ đều thừa thãi, bọn họ đều cho rằng An
Nhiên không muốn điều tốt cho phía bắc bọn họ.
Nhất ý cô hành là người tức