Nửa giờ đã qua, Chiến Luyện vẫn nằm im không nhúc nhích trên mặt cỏ, An Nhiên vội vàng đứng dậy lần
theo tung tích đi qua, khi tới một mảnh cây cối rậm rạp, thấy Chiến Luyện đang quỳ rạp
trên mặt đất, nàng vừa muốn mở miệng hỏi hắn thì Chiến Luyện trở tay, nhẹ nhàng giơ tay ý bảo
An Nhiên ngồi xổm xuống.
Lúc này An Nhiên mới thấy rõ trong tay Chiến Luyện đang cầm một chiếc ống nhòm tia hồng ngoại, hắn
không nhúc nhích nằm sấp trên mặt cỏ nhìn cánh đồng bát ngát phía trước.
Thực vật ở cánh đồng kia đã dần dần hoang vắng, khuyết thiếu sự quan tâm, không ở trong phạm vi
khống chế của An Nhiên.
Nàng ngồi xổm xuống, không nói gì, Chiến Luyện đưa ống nhòm cho An Nhiên, nhỏ giọng nói ở bên tai
nàng:
"Ngươi nhìn đi.
"
An Nhiên nhíu mày, cố gắng thích ứng trong chốc lát mới thấy rõ cảnh tượng thông qua
ống nhòm, cảnh sắc bên trong là một mảnh đen trắng, giữa những cụm cỏ dại là một ổ gì đó đang mấp
máy.
Là một ổ con người, An Nhiên cảm thấy dùng từ "ổ" khá chuẩn xác, những thứ kia có hình dạng con
người làn da trơn bóng, từng đám từng đám nằm bò trên mặt đất, thông qua hình ảnh trắng đen làn da
càng hiện lên trắng bệch, đỉnh đầu không có tóc, tất cả đều không có tóc.
Phút chốc, trong cái ổ đó có một người ngẩng đầu lên, ánh mắt màu đỏ mình thẳng vào
An Nhiên, miệng nhếch lên, trong miệng là răng nanh rất dài, còn đó đờm vàng đặc sệt đang
chảy ra, khuôn mặt kia, vẫn còn ngũ quan của con người nhưng làm gì có người nào có dáng vẻ
như thế này?
Đột nhiên An Nhiên rụt người lại, mắt rời đi ống nhòm nhìn Chiến Luyện ở bên người.
Chiến Luyện vươn một ngón tay đặt trên môi làm thủ thế im lặng với An Nhiên, sau đó duỗi tay che
chở nàng, hai người lặng lẽ rời đi nơi này trở lại phía cánh rừng.
"Vừa rồi đó là cái gì?"
Vừa trở lại bên đống lửa, trong lòng An Nhiên còn sợ hãi.
"Thoạt nhìn như tang thi, nhưng đầu giống những loại trước đây?"
"Chúng nó hẳn là