Thân là mẹ của A Võ, Hồ Trinh gấp muốn chết, nàng tự biết đứa nhỏ của mình có mấy cân mấy lạng.
Nếu
bởi vì A Võ không thể bám trụ được con cá sấu biến dị này dẫn tới thương vong cho người khác A Võ
không phải tội nhân thiên cổ hay sao, Hồ Trinh cũng sẽ bị thế nhân mắng chết.
"Cứ như vậy đi, không cần nói nhiều.
"
An Nhiên dứt khoát nói, đưa ra thái độ với Hồ Trinh đang muốn ngăn cản, nàng nhìn về phía A Võ, ôn
nhủ hỏi:
"Con làm hết sức được không?" "Được a!"
Tuy rằng A Võ nho nhỏ nhưng thập phần thông tuệ, bất quá tính cách của nó chân chất không cổ linh
tinh quái như Oa oa, lại không có chỉ số thông minh nghịch thiên như A Văn, ngược lại có cảm giác
thật thà chịu thương chịu khó.
Mọi người bắt đầu nói nhỏ, không tín nhiệm hay chỉ trỏ A Võ, là trong lòng đứa nhỏ có chút phức
tạp, nó sẽ tận lực, nó muốn chứng minh điều này.
Chiến Luyện đi tới, không nói thêm gì với quyết định của An Nhiên, chỉ duỗi tay sờ sờ đầu A Võ nói:
"Không có việc gì, không cần có áp lực, ta cũng sẽ ở chỗ này.
"
Tuy nói việc không cho con cá sấu biến dị lên bờ hiện tại là do A Võ phụ trách nhưng dị năng của
đứa nhỏ không đủ mạnh dưới sông lại có không ít cá biến dị bò lên bờ, đặc biệt là chỗ phân nhánh
sông có không ít cá biến dị bị ngăn ở đây.
Chúng sẽ bò lên bờ nên tạm thời nơi này còn cần người
giám sát.
Cho nên dị năng giả hệ thổ cùng hệ thủy đang chuẩn bị rút lui chờ mùa đông qua còn
dị năng giả hệ kim và hệ hỏa thì chia một bộ phận ở nơi này tiếp tục săn giết cá biến dị, nhưng nếu
mùa đông qua đi, chỉ cần con cá sấu biến dị kia không chết, Chiến Luyện và An Nhiên đều sẽ ở chỗ
này.
Huống chi chờ mùa đông qua, Bách Hoa thành vẫn còn tiếp tục tấn công về phía nam, nơi này sẽ chỉ để
một mình A Võ trấn giữ.
Sự tình đã định, người ở lại đều là những người tất yếu, mọi người đều quay trở về,
A Võ