Cảm xúc của Tô Yên tựa như hỏng mất, vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo của mình, vừa khóc vừa run rẩy
cởi bỏ cúc áo trên người.
"Tiểu Quyết, Tiểu Quyết, ngươi cứu ta đi, ngươi cứu ta đi.
"
Lưu Tiểu Quyết đứng đối diện nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đều hiện lên vẻ thất vọng
nồng đậm, hắn nhìn trần nhà, tạm dừng vài giây, cúi đầu ngăn lại động tác đang thoát ý của Tô Yên,
thấp giọng nói:
"Ta sẽ đưa ngươi tới căn cứ Võ Xuyên, ngươi không cần làm gì hết.
" Không phải mỗi người đàn ông khi
giúp phụ nữ làm gì đó đều đòi lấy thứ gì từ thân thể của phụ nữ, Tô Yên đã không được rồi, nàng có
ở lại đây kỳ thật không khác gì chết đi.
Nàng không phải rất muốn hội hợp với phụ thân Tô Viên Sơn sao? Lưu Tiểu Quyết thành
toàn cho nàng.
Ít nhất trong cuộc đời ngắn ngủi, nàng vẫn đạt được một cái nguyện vọng đi.
Nghe nói Lưu Tiểu Quyết vậy lập tức Tô Yên vui vẻ ra mặt, nàng bắt đầu đóng lại cúc áo trên người
sau đó thu thập hành lý của mình, phảng phất như việc ra khỏi Thiên Viêm Sơn là có đường sống.
Lưu Tiểu Quyết không có biểu tình gì đứng ở cạnh cửa nhìn nàng, sau khi thấy nàng thu thập đồ vật
xong, hắn biến thành một cơn gió cuốn Tô Yên ra khỏi Thiên Viêm Sơn, đưa đi căn cứ Võ Xuyên xa xôi.
Ở bên phía An Nhiên, sau khi nàng yên lặng chờ mọi người thương lượng công việc xong, nàng ngồi
xuống ghế sô pha, vẫy vẫy tay với Oa Oa và A Văn đang kéo va ly.
"Chiến An Tâm, Hứa A Văn, hai người các con lại đây!"
Oa Oa thình lình run cầm cập, nàng biết mà, mẹ nàng rất ít khi sẽ kêu cả họ lẫn tên nàng ra, bình
thường chỉ gọi nhũ danh.
Vì thế nàng dùng khuỷu tay thọc vào A Văn, ý bảo hắn cẩn thận, sau đó kéo va ly đi tới bên An
Nhiên, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ nịnh bợ, còn chân chó nịnh hót nói:
"Ai nha, ma ma, hôm nay mẹ thật đẹp a.
" "Chiến An Tâm!"
An Nhiên "vèo" một cái, không biết từ