"Ai có thể làm gì được nàng ấy chứ?"
Lạc Phi Phàm cũng tự tại, khoanh tay nhún vai đứng tại chỗ.
"Nơi này ở trong phạm vi thế lực của Bách Hoa thành, ai có thể làm gì được Bạc Hà? Ngay cả An Nhiên
cũng vậy, náng luyến tiếc a.
"
Không có người sẽ nói nửa câu không phải với Tiểu Bạc Hà, nhưng từ trước tới nay nàng đều không coi
ai ra gì, không hề có tôn ti, cũng không có người nào cảm thấy hành vi của nàng có gì không ổn cả.
Tuy rằng mọi người không rõ ràng chuyện trong quá khứ, cũng không hiểu Tiểu Bạc Hà đã từng tao ngộ
cái gì.
Khi mà mọi người nhận thức nàng, nàng đã như vậy, động tay một cái ngay cả Chiến Luyện cũng công
kích nói chi là Lạc Phi Phàm?
Vương Mỹ Lệ không dám nói gì, Lạc Phi Phàm cũng vậy, bất quá không phải Lạc Phi Phàm không dám mà
là đại khái hắn cũng luyến tiếc.
Từ khi nàng còn nhỏ hắn đã nhìn nàng từng chút từng chút biến thành bộ dạng ít nói ít cười như ngày
hôm nay, toàn bộ Bách Hoa thành đều biết, từ trước tới nay Tiểu Bạc Hà không bao giờ tiếp xúc thân
mật với bất kỳ người đàn ông nào, dù chạm vào một sợi tóc hay một mảnh góc áo cũng không được.
Khi Lạc Phi Phàm đến đón Tiểu Bạc Hà, hắn cũng đã sớm tiên liệu được kết cục sẽ như thế này, nhưng
bất quá hắn cho rằng ít nhất nàng sẽ nói một
tiếng với hắn, như muốn xe của hắn hay gì đó, nhưng không nghĩ tới nàng lời cũng lười nói, trực
tiếp công kích hắn.
Bất đắc dĩ a, trừ bất đắc dĩ ra hắn còn có thể nói gì, hắn lắc đầu nhìn Vương Mỹ Lệ, sau đó ngẩng
đầu nhìn trời, nơi này cây cối rất rậm rạp, không cảm thụ rõ được thời tiết có nóng bức hay không,
hắn lo lắng một mình Tiểu Bạc Hà tới bờ sông sẽ không trị được con cá sấu biến dị kia.
"Đội phó Lạc, nếu không, ngài giúp ta sửa xe đi?"
Mắt thấy đội cứu viện còn chưa tới, Vương Mỹ Lệ nóng nảy, buông chiếc xe xuống, vỗ tay phủi bụi,
ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn Lạc Phi Phàm.
Lạc Phi Phàm lại nhếch miệng cười với nàng.
"Chỉ sợ không được rồi, ta chạy