Sau đó bàn tay của Lạc Phi Phàm đi xuống dọc theo sống lưng của Tiểu Bạc Hà, nâng đùi nàng lên khỏi
mặt nước, điều này cơ hồ làm hắn mất đi
một nửa sức lực, cuối cùng hắn tìm được một tia lý trí trong lúc kịch liệt đau đớn, đẩy Tiểu Bạc Hà
lên trên tảng đá, mình cùng theo sau nhảy lên.
Tiểu Bạc Hà cảm thấy ghê tởm muốn nôn ra, trong đầu nàng không ngừng hiện lên một vài gương mặt đàn
ông, bọn họ đều cười dữ tợn, vươn bàn tay bẩn thỉu về phía nàng, giờ khắc tay Lạc Phi Phàm chạm tới
đùi nàng, nàng không thể chịu đựng được co giật tới hôn mê.
Trong thế giới của nàng chỉ có trắng và đen, mà trắng cũng chỉ có hai người An Nhiên và Oa Oa, còn
lại tất cả đều là đen, nàng chưa bao giờ cho phép đàn ông tới gần nàng, nhưng cũng biết Lạc Phi
Phàm bất đắc dĩ mới làm điều này, nhưng vô pháp ức chế lại sự sợ hãi của mình.
Để nàng thân cận với đàn ông không bằng chết còn thoải mái hơn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiểu Bạc Hà chỉ cảm thấy mình được người nâng lên, nàng cố sức mở to
mắt, nhìn chung quanh mình, đều là người, có một thanh âm già nua bén nhọn kêu lên, lỗ tai nàng mơ
hồ nghe được thanh âm kia nói:
"Người này phát sốt rồi, không thể ở lại, ném hắn xuống sông đi!" "Không cần, tự ta đi.
"
Người nói sau là Lạc Phi Phàm, hắn đang dựa vào một tảng đá lớn gần sông, chung
quanh đều là thi thể của cá biến dị, không biết hắn và Tiểu Bạc Hà lên bờ từ lúc nào cũng không
biết hắn dùng bao nhiêu sức lực mới bảo vệ được Tiểu Bạc Hà lông tóc vô thương tới giờ.
Trăng tròn đã lên cao, không trung sạch sẽ đầy sao lấp lánh không một gợn mây, hắn cả người đều là
máu ngồi tại chỗ, nhìn người nằm trên cáng, nàng hơi nghiêng đầu qua trợn tròn mắt nhìn, hắn nở nụ
cười vô lực, phảng phất như rốt cuộc cũng chờ tới lúc có người tới cứu, trong lòng buông xuống một
việc lớn, hắn thều thào:
"Nơi này rất gần bờ đông, nhóm người này tâm địa không xấu, ngươi yên tâm theo chân bọn họ nhé,
đừng đả thương người.
"
Lạc Phi Phàm chuyên chú nhìn vào Tiểu Bạc Hà, sau đó giật